– Nhớ lại hôm đó ta thực sự không sao ngủ được.
Điền Thu mặt mũi cũng không khá hơn là bao ngồi im thin thít. Cả hai cùng nhớ lại hôm trước khi khởi hành.
Sau khi suy nghĩ mãi không có cách nào. Tố Tố lên tiếng:
– Hay là vào phòng tỷ ngồi hàn huyên một chút dù sao đó cũng là nơi an toàn. Chuyện gì đến sẽ đến chúng ta lo nghĩ nhiều rốt cuộc cũng đâu làm được gì.
Điền Thu khẽ cười gật đầu như một thói quen rồi rảo bước theo Tố Tố.
Khu vực Tẩm cung này là nơi được canh phòng ít nhất trong Cung vì xung quanh nơi đây là lãnh cung dành cho những phi tần đã từng được ngự dụng của các đời tiên đế còn sống. Họ không còn địa vị cũng chả có con, nói tóm lại là họ không còn quan trọng nữa. Riêng Tố Tố có con nhưng chỉ là con nuôi hơn nữa nàng lại không được hướng Thái Hậu yêu quý gì cho nên việc ở nơi lãnh cung là điều tất yếu.
Lúc này đã khá khuya bọn thị vệ rủ nhau đi uống ruợu hết vì nếu có thích khách vào hoàng cung chúng cũng đi tìm hoàng thượng hay những nhân vật có quyền lực chứ không ai đi vào khu vực của những người thân cô thế cô không còn tác dụng gì để lợi dụng nữa. Với lại chủ nội cung là hướng Thái Hậu cũng không thừa thời gian để giải quyết kiện cáo về sự tắc trách của thị vệ cho những con người mà bà không coi vào mắt này.
Thành ra bọn thị vệ ở đây chỉ có ý nghĩa làm cảnh, thỉnh thoảng được gọi vào giúp việc kê đồ hay làm việc vặt cho những phi tần nơi đât để nhận chút thù lao nho nhỏ. Chúng vẫn tuân lệnh các phi tần nhưng khi khuất mắt trông coi thì chúng sẽ làm gì chúng muốn. Bởi vậy khi Điền Thu và Tố Tố bước vào tẩm cung thì chả có bóng thị vệ nào cả.
Hai nàng bước vào gian điện chính thì nghe một tiếng thét của Lý nhũ nuơng, cả hai vội chạy về phía tiếng hét, thì ra đó là phòng của A Anh. Khi hai nàng bước vào thì một cảnh tượng hãi hùng hiện ra. Tôn Bình và A Anh đều trần như nhộng còn Lý Thị thì ngã sống xoài dưới đất máu me đầm đìa trên mặt và đã chết. Tố Tố bịt miệng lại cho khỏi thét lên còn Điền Thu thì nhắm tịt mắt cúi đầu dúi mặt vào vai Tố Tố. Không gian nặng nề trôi qua. Tôn Bình và A Anh quỳ sụp xuống đất. Bọn chúng nói những gì hai nàng đều không nghe thấy nữa do sợ quá. Nhưng chợt một ý nghĩ lóe lên. Điền Thu nhìn Tố Tố và duờng như nàng cũng hiểu ra, Tố Tố lấy hết can đảm nói:
– Ta sẽ giấu chuyện Tôn Bình là giả công công và dấu luôn chuyện các nguơi đã giết chết Lý thị.
Bọn Tôn Bình A Anh mừng quá nước mắt ròng ròng quỳ xuống không nhấc đầu lên nổi. Ánh mắt chúng đang thắc mắc muốn hỏi thì Tố Tố lại nói.
– Ngày mai Điền Thu sẽ đành phải đóng giả Lý nhũ nuơng đi Lư Châu cùng ta. Các nguơi lo giải quyết hậu sự ở đây, đừng để ai biết. Chuyện Lý Nhũ Nuơng biến mất ta sẽ có cách giải thích. Đừng lo lắng quá.
Nàng ngừng một lúc rồi nói như nhắc lại:
– Nếu có người hỏi thì cứ nói Lý Nhũ Nuơng đi cùng ta đến Lư Châu, các nguơi chỉ cần nói như vậy. Nếu nói khác đi ta không có cách nào cứu các nguơi được nữa.
Nói đoạn cả hai bước nhanh về phòng Tố Tố. Ông trời cũng duờng như muốn giúp Tố Tố và Điền Thu. Bọn Tôn Bình A Anh lợi dụng đêm tối mang cái xác đi chôn thật xa trong ngự hoa viên. Chỉ có ở đó rộng lớn và khó tìm nhất. Chúng nhấc những viên đá lát đường lên đào thật sâu rồi quẳng cái xác xuống đó. Xong xuôi chúng lát lại như không hề có gì xảy ra. Đêm đó Điền Thu và Tố Tố dúm dó ôm nhau trong phòng vì sợ hãi. Cả hai thức trắng không dám ngủ. Thế rồi mọi chuyện cũng tạm thời yên ổn khi đến hành cung này.
Triệu Phi đã ngủ, nó rất thông minh khi nghe những gì Tô Tố dặn dò. Nó coi như Điền Thu là Lý Nhũ Nuơng của nó vậy bởi lẽ đó đoàn tùy tùng không một ai nghi ngờ về thân phận của Điền Thu cả. Họ cũng không quá ngạc nhiên với một nhũ nuơng vừa trẻ vừa xinh đẹp như vậy vì các nhũ nuơng trong cung đều được tuyển chọn khá kỹ và là những người có nhan sắc.
Phá tan bầu không khí yên tĩnh, Tố Tố lên tiếng:
– Chúng ta đến đây cũng là tạm yên rồi nhưng không hiểu có cách gì thoát được đoàn tùy tùng này chăng?
Điền Thu trả lời:
– Muội là con gái Giang nam lại là người Hội Kê, nên muội khá giỏi bơi lội. Sắp tới khi đến Hoài Thủy chúng ta sẽ phải vuợt sông. Khi gần đến bờ nam muội sẽ giả vờ ngã xuống sông tỷ sẽ hô hoán để mọi người bủa đi kiếm muội. Nhân cơ hội đó tỷ dẫn An Vuơng chạy đến thành Quang Châu gần đó chúng ta sẽ hẹn nhau ở cổng bắc thành Quang Châu. Cứ hàng ngày vào chính ngọ tỷ ra đó ngóng muội như vậy sẽ không sợ không gặp nữa.
– Dù sao Phi nhi cũng muốn đến xem Lư Châu hơn nữa như vậy phải chia cách muội tỷ vừa lo sợ mình ngoài dân gian không biết gì không lo được an toàn cho Phi nhi.
– Nếu đã như vậy thì đành phải đến Lư Châu rồi mới tính vậy. Chỉ e rằng khi đó sẽ khó khăn vì chúng ta đã như cá trong chậu chim trong lồng rồi.
– Tỷ biết muội nghĩ sâu hơn tỷ, nhưng tỷ rất trọng lời hứa. Dù sao tỷ cũng đã hứa với Phi nhi cho nó đi thăm phong địa của mình. Nếu sau này là một bình dân áo vải nó tư cách gì nói là đi thăm phong địa đây? Mong muội hiểu cho tỷ chỉ lần này thôi mà – Giọng nàng vô cùng dễ thương và thuyết phục.
Điền Thu mìm cười tươi như hoa gật đầu rồi nói:
– Muội hiểu chứ. Thôi chúng ta đi ngủ đã. Việc ngày mai sẽ có cách của ngày mai.
Nói đoạn cả hai ôm nhau đi ngủ.
… Bạn đang đọc truyện Bắc Tống diệt vong tại nguồn: http://truyensex.de/bac-tong-diet-vong/
Lúc này Triệu Cát đang ở Ứng Phụng Cục. Thực tế đây giống như một tòa phủ đường rộng lớn. Cổng ra ngõ vào ngăn nắp trông rất xa hoa và có nhiều người ra vào tấp nập. Trong Ứng Phụng Cục cũng chia ra làm nhiều bộ phận mỗi bộ phận phụ trách một nhiệm vụ nhất định. Vừa đi Chu Miễn vừa giới thiệu từng bộ phận trong Ứng Phụng Cục:
– Nơi đây là Khuyển ty, Khuyển ty lệnh là một người Tây vực, ông ta không biết nói tiếng Hán nhưng tài nuôi chó dữ của ông ta là thiên hạ vô địch, Ty này thu gồm nhiều anh tài trong nghề đầu khuyển trong thiên hạ họ hàng ngày đi lùng sục và mua những con khuyển tốt về với bất cứ giá nào chỉ mong một ngày Hoàng thượng ngự lãm thôi đó ạ.
Triệu Cát cười ha hả:
– Tốt lắm tốt lắm. Nhất định trẫm sẽ tổ chức một cuộc đi săn rầm rộ để tận dụng lũ chó ở đây. Thế đằng kia là gì?
Cả hai vừa đi vừa nói.
– Đó là Mã Ty, nơi đó phụ trách huyến luyện ngựa dành riêng cho bệ hạ. Những giống ngựa phuơng bắc đó e rằng cả đại Tống ta không có con nào mạnh hơn nhanh hơn. Giống ngựa đó tuyển từ vùng Hắc Long Giang qua những tay buôn người Nga La Tư. Giống ngựa đó chịu lạnh giỏi mua về rất nhiều nhưng qua huấn luyện và khả năng hợp thủy thổ chỉ còn những con mạnh nhất có thể thích hợp mọi điều kiện thời tiết ngày đi ngàn dặm dặm đích thực là những con thiên lý mã.
Triệu Cát vuốt ve từng con ngựa đã thuần phục. Lông chúng như nhung như lụa ánh mắt đầy thần khí, quả là chiến mã vô định. Lòng thích thú lắm rảo bước tiếp. Đi thêm một đoạn xa thì Chu Miễn lại tiếp lời:
– Còn đây là Điểu ty, chuyên thu thập những loại chim quý hiếm trong thiên hạ. Có những con vẹt đại lý, Ưng thổ phồn và nhiều loài dị điêu khác. Khi bệ hạ buồn có thể đến đây nghe vẹt kể chuyện nghe chim cu hót thành nhạc cho vui tai…
Những điều đó làm Triệu Cát sướng rũng rời nhưng khi thấy con Ác Điêu đằng xa thì không khỏi ngạc nhiên hỏi ngay:
– Con kia là con gì? Nhìn nó thật dũng mãnh.
Chu Miễn nhanh nhảu:
– Đó là con Tân Ác Điêu do là loài chim hung dữ ăn thịt lại vô cùng kỳ lạ nên không biết nó thuộc loài gì nên chúng thần tạm gọi như vậy. Hiện Điểu Ty Lệnh đang phụ trách huấn luyện nó. Nếu dùng nó vào việc săn mồi từ xa thì không gì có thể thoát nổi. Hiện nay mới huấn luyện được nó giết người chứ chưa huấn luyện được nó bắt sống người…
Triệu Cát nói:
– Đúng là linh điểu. Huấn luyện nhanh nhanh lên. Trẫm sẽ giữ nó bên mình.
Nói đoạn lại đi tiếp. Chu Miễn thấy Triệu Cát nét mặt hớn hở thì thích thú lắm bèn nói:
– Đằng kia là Giác Ty chuyên sưu tầm ngà voi sừng tê và những thứ nanh vuốt kỳ lạ. Những loài voi xứ Giao Chỉ quả thật dũng mãnh. Chỉ tiếc thủy thổ nước ta không hợp nên chỉ mang về được nhữ loại ngà của chúng nếu không bệ hạ đã có thể có được một đội tượng Binh làm nghi truợng rồi.
Nghe đến đây Triệu Cát thích lắm bèn hỏi.
– Xứ Giao Chỉ là ở đâu nhỉ?
– Muôn tâu hoàng thượng đó là một xứ nằm sau dẫy Nam Lĩnh gần Ung Châu và Khâm Châu của ta.
– Hừm xa như vậy mà cũng mang được về giỏi lắm giỏi lắm. Trẫm cũng rất muốn nhìn thấy voi. Nếu có cách làm cho Trẫm được ngự lãm thì trẫm sẽ trọng thưởng. Nhìn ngà của chúng đã to như vậy ắt hẳn chúng là con vật lớn lắm.
– Thần nhất định sẽ tận sức mình vì bệ hạ. Loài voi quả đúng là một loài vật khổng lồ. Người giao chỉ thường dùng chúng vào chiến trận hiệu quả kinh người.
Cả hai lại rảo bước sang phía đối diện sảnh đường lớn của Ứng Phụng Cục. Nơi đó còn rộng lớn hơn cả những nơi Triệu Cát vừa đi qua. Chu Miễn nhìn mặt rồng mà đoán ý nói ngay:
– Muôn tâu Hoàng thượng đây chính là nơi sưu tầm mọi kỳ hoa dị thảo bảo thạch trong thiên hạ. Nói về những thứ kỳ hoa dị thảo thì không đâu bằng Giang Nam. Nơi đó thủy thổ tốt tươi trăm hoa đua nở, riêng cỏ cũng đến vạn loài thật là nhìn không sao chán được. Thần đã cho nghìn người bủa khắp vùng Giang Đông men đến cả Phúc Châu, Chuơng Châu để kiếm về. Có thể nói rằng không đâu nhiều kỳ hoa dị thảo như Thảo Hoa Ty này đâu thưa bệ hạ.
Triệu Cát khoái trí cười ha hả xà vào xem từng loại hoa sờ từng loại đá. Có những bảo thạch đen ngòm những nhẵn bóng không phải do mài có hình dạng một con rống do tự nhiên làm Triệu Cát say mê nhìn ngắm liên hồi. Lại có loại hoa sắc tía nhụy đỏ mùi thơm ngào ngạt ngửi vào thấy sảng khoái vô cùng. Có cả những ngọn cỏ đang ngậm sương khi nhấp môi vào thì ngọt mát…
Triệu Cát chưa bao giờ thấy nhiều điều hay hớm như ngày hôm nay nên cảm thấy vui rộn ràng tâm tình hoạt bát hẳn quên bẵng đi chuyện Điền Thu và có khi quên cả Tố Tố.
Ứng Phụng Cục này tiêu tốn vào ngân khố hạng trăm vạn lạng bạc gây hại cho bách tính Giang Nam trầm trọng, những đồ kỳ hoa dị thảo bảo thạch đều do đội quân sưu tầm của Chu Miễn cướp về và hạch sách tàn bạo đối với nhân dân. Để mua một con vẹt từ Đại Lý vì cũng đã tốn công hàng trăm người đi bắt đi trọn lựa từ xa vạn dặm, để mua một chiến mã từ người Nga La Tư cũng tốn cả nghìn luợng bạc và do phải đi qua nước Liêu nên đành phải vận chuyển bằng đường biển cộng với việc không hợp thủy thổ khiến trăm con đưa về được có một tốn kém vô cùng. Mọi thứ chỉ để Triệu Cát nhìn qua chứ chưa chắc bao giờ cần dùng đến. Hơn nữa Ứng Phụng Cục mới thành lập đã như vậy nếu nó hoạt động lâu dài e rằng không quốc khố nào chịu nổi.
Triệu Cát nói với Chu Miễn:
– Chu khanh gia có biểu hiện rất tốt trẫm rất hài lòng thưởng cho khành 1000 luợng hoàng kim và 30 mỹ nữ.
Chu Miễn thực tế tham nhũng vào còn nhiều hơn vả lại hắn thường đi cướp của nhân dân về rồi báo cáo láo là đi mua để có thêm ngân luợng bỏ túi, nhưng giờ đây thêm 30 mỹ nữ thì hắn có tiền chưa chắc đã mua được nên mừng lắm dập đầu tạ ơn lia lịa.
– Triệu Cát nói, giờ cứ mỗi ngày khanh cho người mang đến ngự thư phòng cho trẫm một thứ mới mẻ đặc sắc nào đó để trẫm thưởng lãm, còn nếu thiếu ý tưởng gì khác thì đi tham khảo ý kiến của Cao Cầu và Sái Kinh. Trẫm nghĩ Đồng Quán giúp khanh đến như thế này cũng là tận lực rồi.
Nói đoạn không đợi Chu Miễn trả lời kéo đoàn cung nữ thái giám rầm rộ hồi cung.
… Bạn đang đọc truyện Bắc Tống diệt vong tại nguồn: http://truyensex.de/bac-tong-diet-vong/
Do có Ứng Phụng Cục thành ra Tố Tố và Điền Thu không gặp sự truy đuổi nào từ phía Triệu Cát cả. Hắn đang mải mê nhìn ngắm những thứ vật lạ trên đời mà Ứng Phụng Cục gửi đến. Giờ hai nàng đã đi đến Lư Châu một cách bình an. Trên đường đi Tố Tố đã chứng kiển cảnh dân chúng lầm than do Triệu Cát lại tăng thu thuế má cuộc sống của người dân thật cơ cực nhưng họ không làm gì khác được chỉ biết bán mặt cho đất bán lưng cho trời lao động quần quật mong có được ngày hai bữa cơm. Triệu Phi thì mọi thứ đều lấy làm lạ lùng thích thú lắm. Nó cũng hiểu biết ra thêm được rất nhiều điều, bớt ngây ngô đi. Trước nó thấy ai trong cung cũng xinh đẹp sạch sẽ nay ra ngoài mới thấy được cuộc sống của bình dân bách tính như thế nào. Thật là đi một ngày đàng học một sàng khôn.
Lư Châu là vùng đất được phong của Triệu Phi. Thực tế nó chỉ ăn bổng được thu thuế tại đây thôi chứ không có quyền lực gì cả. Đây cũng là một vùng đất giàu có đồng bằng bạt ngàn lại nằm giữa hai con sông lớn nên khí hâu cũng khá ẩm và ôn hòa thích hợp cho làm nông nghiệp. Thành Lư Châu có một vị trí chiến luợc khá quan trọng ở vùng Hoài Nam.
Trước kia nơi đây cũng từng là chiến trận khi Tống Thái Tổ (tức cụ tổ 5 đời của Triệu Phi) tiến đánh chinh phạt Nam đường. Tường Thành Lư Châu khá lớn do xây ở đồng bằng và cũng không dựa vào đồi núi hiểm trở gì nên thành gần như vuông vức. Khi đoàn người tiến vào thành thì họ thấy một khung cảnh khá nhộn nhịp tuy không được như Khai Phong nhưng cũng rất sầm uất. Chợ búa khá nhiều và có một điểm là Đạo Giáo với Phật Giáo đều rất phát triển. Viên Tri Châu là Phùng Lệnh đã khúm núm ra đón rước từ xa. Đoàn người chiêng trống nhộn nhịp tiến về khách phủ Lư Châu.
Lúc này trời đã khuya sau khi Tố Tố và Điền Thu tắm rửa dùng bữa xong thì lại ngồi hàn huyên tâm sự:
– Ngay mai tỷ sẽ dẫn Phi nhi đi một vòng xem qua nơi này. Chắc hẳn nó sẽ thích lắm.
Điền Thu cười tít mắt nói:
– Muội cũng thích nữa huống gì An Vuơng. Nơi đây tuy không xa hội kê nhưng mà muội chưa bao giờ đến cả. Sau khi trốn thoát tỷ hãy về Hội kê với muôi. Phụ Mẫu muội nhất định sẽ giúp đỡ chúng ta.
– Nếu được vậy thì tốt rồi, phụ mẫu tỷ giờ đã qua đời cả rồi. Cũng mới đây thôi, tỷ cũng chả còn ai là họ hàng nữa cả. – Ánh mắt nàng lại đầy buồn rầu.
Điền Thu thấy vậy liền nói ngay:
– Giờ còn có An Vuơng và muội cơ mà. Chúng ta nói chuyện khác đi. Thế tỷ đã… yêu ai bao giờ chưa – Ánh mắt nàng lóe lên vẻ tinh nghịch.
Tố Tố lúng túng trả lời:
– Hỏi linh tinh à. Tỷ luôn một lòng với Tiên Đế mà.
Điền Thu cười tít mắt hỏi tiếp:
– Có thật không vậy?
Tố Tố ậm ừ không nói. Điền Thu lại hỏi lại:
– Nói đi mà tỷ, có thật là tỷ yêu Tiên Đế không?
Tố Tố đành nói nhưng vẻ rất ngượng ngùng:
– Tỷ đâu có biết yêu là cái gì đâu. Mười bốn tuổi được Tiên Đế chọn. Phụ Mẫu gả đi, cứ vậy cho đến nay đều ở trong cung thôi.
Điền Thu cười trêu chọc:
– Hi hi hóa ra là vậy. Thế mà cứ nói là yêu Tiên Đế trong khi đâu có biết gì đâu.
Tố Tố xấu hổ lắm nhưng cũng hỏi lại ngay:
– Còn muội thì sao? Muội biết yêu là gì sao?
Đến luợt Điền Thu lúng túng.
– Thì cũng đâu có biết, bởi vậy muội mới định hỏi tỷ thôi mà. Nhưng mà muội có một người chồng trong mơ ước.
Tố Tố buồn cười lắm:
– Vậy nói xem người tình trong mơ của muội như thế nào nào.
Điền Thu nhìn mặt Tố Tố lườm một cái rồi nói:
– Không được cười muội đâu nhé. Muội thích huynh ấy phải cao hơn muội cả một cái đầu, phải giỏi văn lẫn võ, chỉ yêu thương một mình muội và phải thật là có khí phách nam nhi, đẹp trai nữa chứ.
Tố Tố cười hích hích rồi nói:
– Người như vậy thì cả tỷ cũng thích luôn ý chứ.
Điền Thu tròn xoe mắt hỏi.
– Thật vậy sao?
Tố Tố cười nói:
– Thật làm sao được. Ta đã là gái góa chồng. Đâu ai chịu chấp nhận chứ. Thôi thì ta cứ nuôi dạy Phi nhi. Thế là có niềm vui rồi.
Điền Thu giọng buồn buồn nói:
– Tỷ nói như là tỷ đã già lắm vậy, muội chỉ mơ vậy thôi, chứ muội chưa chồng mà bao nhiêu người đàn ông đã… muội hết rồi còn đâu.
Tố Tố nói:
– Đâu phải do muội muốn. Đàn ông ích kỷ vậy đó họ chỉ để ý đến trinh tiết của con gái mà thôi. Mà nghĩ đến mấy chuyện này làm gì. Chúng ta ngày mai còn nhiều việc phải làm. Để mai xem chúng theo sát chúng ta ra sao.
Điền Thu khẽ gật đầu như nghĩ điều gì đó rồi thiếp đi tự lúc nào. Tố Tố mỉm cười vuốt mái tóc Điền Thu rồi cũng khẽ nằm xuống ngủ ngon lành.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Bắc Tống diệt vong |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Bắn tinh lên mặt, Đụ lỗ đít, Đút tay vào lỗ đít, Sex bú vú, Truyện bóp vú, Truyện cổ trang, Truyện phá trinh |
Ngày cập nhật | 26/09/2020 18:29 (GMT+7) |