Bạn đang đọc truyện sex tại trang web http://truyensex.de
Đọc truyện sex ở đây sẽ giúp bạn có thêm rất nhiều kiến thức về chuyện địt nhau... Đọc càng nhiều, địt nhau càng giỏi!
Thông báo: Truyensex.tv đổi sang tên miền mới: truyensextv.pro
Truyện người lớn » Truyện sex dài tập » Ỷ thiên đồ long ký » Phần 49

Ỷ thiên đồ long ký

Phần 49

Tên thủ lãnh tiếp tục cố sức năn nỉ. Mấy tên đàn em nhìn thấy mặt nàng lạnh lùng, mắt nàng sắc như gươm, cương quyết không thay đổi thì cũng biết tính mạng chúng sẽ cùng chung số phận với thằng đàn anh, chết cháy một cách đau đớn và trở thàng những con chó nướng trui. Chúng sợ hãi mất hết cả hồn viá, thay phiên nhau mà than khóc, xin xỏ, van lạy nàng:
– Xin thánh cô tha mạng… Chúng con biết tội chúng con rồi…
– Chúng con van lạy thánh cô ngàn lạy… Thánh cô tha cho chúng con làm phúc…
– Con xin thánh cô bớt giận. Con xin làm tôi tớ, đem thân chó ngựa này hầu hạ thánh cô suốt đời mãn kiếp.
– Thánh cô tha cho con… Hu hu… Con xin cắn cỏ ngậm vành nhớ ơn thánh cô suốt đời suốt kiếp.
– Thánh cô ơi, con van xin lạy lục thánh cô mờ lòng thương xót…
– Tội chúng con rất lớn vì đã xâm phạm tới thánh cô, xin thánh cô tha cho thì chúng con sẽ bỏ nghề cướp, thề độc là không bao giờ làm hại ai nữa .
– Thánh cô ơi… Hu hu… Con van lạy thánh cô…. Nếu được tha, con thề sẽ làm lành, đi tu, làm sư thiệt…

Triệu Minh không thèm để ý tới lời van xin của bọn chúng mà chỉ nhìn chúng với con mắt căm hờn, tức giận. Một khi nàng đã ra tay trừng phạt hay xử tội chúng thì ít nhất chúng sẽ thân tàn ma dại. Mà đây không phải là một trừng phạt nhẹ nhàng. Nàng sẽ xử chúng một cách quyết liệt. Tội của chúng tày đình, dẫu có bị nhúng vào vạc dầu sôi chục lần, chết đi sống lại trăm lần, vẫn không sao xứng cho được với tội ác và đau đớn mà chúng đã đưa tới cho nàng. Chúng đã cả gan xâm phạm tới người nàng khi nàng chưa cho phép hoặc trước khi nàng đồng ý thì chúng phải chết. Có vậy thôi. Ba thầy trò Thái Xung của phái Côn Luân chết thảm cũng vì mang tội y hệt như vậy. Không cần biết trước đó bọn cướp này đã làm tội ác gì, với ai, nhưng hễ đụng tới người Triệu Minh là chúng sẽ bị thiêu sống cho đến khi thành tro bụi!

Nàng lặng thinh đưa mắt nhìn căn phòng có mấy đứa côn đồ trần trụi nằm la liệt, rồi tới cái bàn nằm giữa nhà. Chứng tích của một trận cuồng dâm nhục thú vẫn còn rành rành ngay đó: một lũ dâm tặc hôi hám với con cu bê bết và một mặt phẳng dơ bẩn, nơi mà chúng đã đè ngửa nàng ra để hành lạc. Nàng lại hình dung ra những chuyện xẩy ra trong ngày qua. Suốt đêm bọn chúng đã thay phiên hãm nhau hiếp nàng để thỏa mãn thú tính của chúng. Suốt sáng nàng đã làm tình với chúng để thỏa mãn dâm tình của nàng. Khi chúng bắt đầu màn bạo dâm, trói căng nàng ra, thì nàng mệt mỏi bất tỉnh lúc trời vừa rạng sáng. Bây giờ trời nhá nhem tối, như vậy là chúng đã hành dâm bạo dục trên người nàng nguyên cả một ngày trời. Không biết chúng đã làm trò gì mà bây giờ nàng cảm thấy ê ẩm cả người, mặt mũi, môi miệng, trên ngực, dưới đùi, nguyên vùng hạ bộ, từ âm hộ đằng trước tới hậu môn ở phía sau. Đau buốt vô cùng. Trước khi ngất đi, nàng còn nhớ chúng đã bảo nhau sẽ làm trò bốn ngựa phanh thây, không chừa một lỗ nào trên người nàng. Vậy là cả mười đứa đã thay phiên bầm dập, làm đủ trò tục tằn trên khắp người nàng, từ trên xuống dưới, từ trước ra sau một cách dã man, không thương tiếc. Thật là khủng khiếp. May mà nàng ngất đi chứ nếu không thì làm sao mà chịu được trận hành hạ dài đằng đẵng và kinh hoàng của từng ấy đứa như vậy?
Thấy mặt nàng lạnh lùng, mờ như sương mà mắt lại lấp loáng giận dữ thì bọn cướp sợ quá, tiếp tục thay phiên nhau van xin:
– Cô nương ơi… Tha cho chúng tôi, để phước lại cho đời sau.
– Con kính lạy thánh cô. Con xin thánh cô tha mạng.
– Chúng con biết tội chúng con rồi. Cúi lạy công nương thí ân cứu mạng.
– Con lạy thánh cô. Con ngàn lạy công nương. Xin tha tội cho chúng con.
– Con lỡ xâm phạm tới thánh cô. Tội con đáng chết. Nhưng con còn có mẹ già, em thơ…

Triệu Minh để ngoài tai những lời lạy lục đó. Lòng nàng đã quyết. Có trời cũng không làm nàng thay đổi. Cái nỗi đoạn trường mà nàng đã phải trải qua há phải là trò chơi ngắn ngủi của chúng? Trong suốt cả thời gian trải dài mấy buổi ấy, nhục nhã có, ê chề có, đau thương có, sung sướng có, khoái lạc có, tất cả những gì thuộc về lạc thú nhục dục, thống khổ hành xác đều xẩy ra trong căn phòng này. Vậy thì ai là người vui sướng, ai là người đớn đau? Ai là người cho chịu, ai là người nhận lãnh? Nhưng có phải là chính nàng cũng đã hòa đồng với chúng để tìm cái cực khoái cho chính mình hay không? Sao lại không! Do đó, trong cuộc hoan dâm này, nàng chính là người vừa cho, vừa nhận, vừa nhục, vừa sướng, đủ cả đôi bề.
Ai là người có tội ở đây?

Triệu Minh cắn môi lại. Phải rồi, vui thú khoái lạc là điều mà tất cả mọi người đều mong muốn ở trên mặt đất này. Cho và nhận để cả hai bên đều được vui sướng – để tất cả mọi người đều được vui sướng – là điều nên làm và phải làm (đó cũng là một chân lí tuyệt đối trên đời), nhưng nếu cái sung sướng đó đem đến sự đau đớn, khổ nhục, ê chề cho bất cứ ai thì nó không đáng một tí nào. Và kẻ nào chỉ làm nên những khổ lụy mà không màng đến sự đau khổ của người khác, chỉ nghĩ tới sự lạc thú của riêng mình mà không để ý tới cái đau đớn của người khác thì không đáng sống trên đời này nữa. Lũ côn đồ dâm tặc này đã cùng cưỡng bức, làm nàng đau đớn thì chúng phải đền tội bằng cái chết bởi thủ đoạn lợi hại của nàng. Vì dám đụng tới người nàng, tìm sướng mà làm nàng đau đớn, khiến nàng ngất xỉu thì chúng không thể sống được. Chúng phải chết. Đơn giản và rành rọt như vậy thôi. Và cái chết của chúng phải là cái chết đau đớn, dai dẳng, như vậy mới xứng với những gì chúng đã làm.

Nàng chợt thấy thằng chuột đang nằm co rút trong góc phòng. Không hiểu sao nàng lại bước tới ngó xuống cái thân người nhỏ thó hèn mọn, trần truồng. Nó nằm khoèo, lòi con cu ngắn ngủn ra ngoài, y như một con khỉ con xấu xí, còi kiệt nằm chờ chết. Từ nãy đến giờ nó nằm yên ngậm miệng không van xin, kêu khóc hay qụy lụy như những đứa khác. Nhưng Triệu Minh thấy rõ là nó sợ hãi vô cùng, sợ hơn cả chín đưa kia là đằng khác. Một khi đã biết là mình sẽ bị thiêu sống, đau đớn chết dần mòn trong đám lửa, nhìn thấy thân hình bị đốt cháy từ từ, tiêu ma từ da tới xương thì ai mà không kinh hoàng, sợ hãi? Nhất là thằng hèn nhát, tiểu nhân như thằng chuột? Nó nhìn nàng với con mắt kinh khiếp, vừa sợ hãi, vừa van lơn. Có lẽ vì tính nhút nhát, thô lậu, lúc nào cũng bị đè nẹt, không còn một mảy may chí khí, suốt đời không ngẩng mặt lên được, nên nó không dám mở miệng nói đến một lời, dù đó là một lời van xin cầu sống. Nó chỉ cam phận hèn mạt, co ro chờ chết. Nàng nhìn dáng người nhỏ thó, tục tằn, dơ bẩn như một con chuột cống đen đủi của nó một cách khinh bỉ.
Nó, cũng như đồng bọn dơ dáng, là một thằng côn đồ khốn nạn và ác ôn nhất trên đời. Nó đã hùa theo bọn chó dâm hãm hiếp, dày vò nàng. Nó đã coi nàng như một món đồ chơi vần vò cho thoả thích, cười đùa trên sự đau đớn, ê chề của nàng. Vốn thấy nó thường bị bọn chúng xua đuổi nên nàng không biết nó có được đồng bọn cho phép nó tham gia thêm với chúng vào cuộc bạo dâm suốt ngày khiến nàng ngất xỉu hay không. Dâm dục như nó thì đời nào nó bỏ qua, trừ phi bị hất hủi. Vậy thì có thể có, có thể không. Nhưng rõ ràng là nó không biết thân phận hèn hạ của nó mà dám xâm phạm, đụng chạm tới người nàng. Chỉ bao nhiêu đó thôi là đủ rồi. Nó phải bị trừng phạt. Tội nó đáng chết. Và nữa, nó sống để làm gì? Đời sống của nó rác rưởi. Có giúp ích gì cho chính nó, gia đình nó, xã hội và nhân quần này không? Hay chỉ làm hại và đem đau khổ đến cho người khác? Nó phải chết. Cái chết của một thằng hèn hạ như nó ít ra cũng làm mặt đất này rộng rãi và sạch sẽ hơn. Cũng như cái chết của lũ cướp khốn khiếp kia vậy.

Nhìn tới nó, ngoài sự tức giận và khinh bỉ đối với một thằng vô lại, là nàng nhớ tới những hành động dâm tình, cuồng vã giữa nó với nàng trong đêm qua. Và đây là cái khác biệt giữa thằng chuột và đồng bọn. Trong cơn dâm sốt của xác thịt chung với cả bọn, nàng đã lựa chọn nó ra trong số chín đứa để trao tình đổi dục, để tìm cho được một khoái cảm mới lạ giữa hai thân thể trần truồng, để mong đạt tới cho được cái cực đỉnh sướng khoái cao nhất trong cuộc giao hoan. Nàng đã hiến trọn thân thể ngọc ngà của nàng cho nó, trao cho nó tất cả những cuồng vọng của dục tình.
Và kết quả là gì? Là một khoái cảm cực kì chất ngất in đậm vào thân thể và một sung sướng mạnh mẽ ngút ngàn mà nàng đã cảm nhận được lần đầu tiên trong đời. Sự lựa chọn thằng chuột không ngờ là một hành động thần tình – và dâm tình – nhất của nàng trong đêm qua. Nó là người đã cho nàng biết thế nào là cực đỉnh khoái lạc độc nhất trên thế gian này, một bài học đầu đời mà có lẽ suốt về sau nàng sẽ mãi mãi không bao giờ quên. Chưa một ai đã làm được điều này, chỉ có thằng chuột, với dáng người bỉ thử, thấp bé và với con cu ngắn cụt, mới có thể dạy cho nàng cái bài học quí giá về cực đỉnh của tình dục và khoái lạc của nhục thể đó. Như vậy, phải chăng nàng còn thiếu nó một món nợ dâm tình?

Triệu Minh chợt nghe tiếng chân ngựa gõ lộp cộp trên nền đất vang vào từ cổng chùa, như nhắc nhở, như thúc dục. Nhìn ra ngoài, nàng biết Vô Kỵ đang nóng lòng chờ nàng ra tay phóng hoả đốt chùa rồi cùng ra đi.
Khác với những lần trước, mỗi khi ra tay xử lí một việc gì thì nàng cương quyết hành động một cách mau chóng và cứng rắn, lần này Triệu Minh lại chần chừ, cúi đầu tư lự. Nàng mím miệng như đang bị tâm tư dằng kéo, cắn môi như đang phân vân trước một quyết định.
Triệu Minh lưỡng lự một chút rồi tiến tới kéo thân người bé nhỏ của thằng chuột ra đằng sau chùa. Nàng cúi xuống gần cái mặt chuột kẹp mà nói nhỏ vào tai nó:
– Tội của mi quả thật đáng bị thẻo da lóc thịt, mi có biết không?

Nói xong, Triệu Minh bỏ nó nằm sát tường rồi đi trở vào châm lửa vô đống củi. Nếu thằng chuột chưa tới số, may mắn không bị thiêu sống cùng với đồng bọn của nó thì chắc chắn nó cũng sẽ bị quan quân bắt bỏ tù suốt đời. Còn tại sao nàng nghe theo Vô Kỵ mà tha tội, không nỡ ra tay giết một thằng khốn nạn như nó, cho đúng một mình thằng chuột một cơ may để nó có thể thoát chết cháy, thì ai mà hiểu cho được? Chỉ có Triệu Minh mới biết thôi.

Triệu Minh tìm tới cổng chùa, nơi Vô Kỵ đang đứng đợi, nhẩy lên lưng ngựa rồi quất roi phóng đi. Đúng như nàng dự đoán, chỉ thoáng một cái là ngôi chùa đã chìm ngập trong biển lửa ngút trời. Tiếng gào thét đau đớn thảm khốc của bọn cướp cộng với tiếng sụp đổ của rường cột và mái ngói cứ vang lên liên tục trong cảnh kinh thiên động địa. Vậy mà Triệu Minh vẫn thản nhiên như không. Nàng không màng tới ánh lửa của hoả ngục thiêu người rực sáng trong bóng chiều xẫm tối, và cũng càng không bận tâm tới tiếng la hét không ngừng, rú lên từng chập, thống thiết, ghê rợn. Những thứ đó cứ rong đuổi theo Triệu Minh như tiếng vó ngựa trên đoạn đường vắng lặng, nhưng nó vẫn không ảnh hưởng hay làm rộn gì đến nàng một chút nào.

Dưới nền trời xẫm tối, trong lành và tinh khiết, mùi gỗ cháy lẫn với mùi xương thịt bị thiêu đốt quyện vào bầu không gian tỏa ra khét lẹt. Giữa cảnh rúng động táng đởm, rùng rợn thê thảm đó, Triệu Minh vẫn nghiêm lặng; trên khuôn mặt đẹp, đôi mắt phượng vẫn long lanh nhưng lạnh lùng, cặp môi hồng mím lại trông hấp dẫn mà lại bất cần đời. Hai mép của nàng cong lên thật dễ thương, như đang mỉm cười – một nụ cười lãnh đạm, an nhiên và tự mãn. Những chuyện gì đã xẩy ra và đang xẩy ra nơi này chẳng đáng làm nàng bận lòng nữa.

Triệu Minh phóng ngựa cùng Vô Kỵ ra đi mất hút, không thèm nhìn lại sau lưng đến một lần.

Đinh Mẫn Quân đứng nhìn Chỉ Nhược quì lạy trước linh vị của Diệt Tuyệt sư thái rồi làm lễ nhận lãnh chức trưởng môn phái Nga Mi với con mắt lạnh lùng. Trong lòng mụ ta căm tức lắm. Mụ cho rằng chính đáng ra chức trưởng môn phải trao cho mụ vì mụ là đệ tử đầu tiên của Diệt Tuyệt sư thái, và là một bậc trưởng thượng trong môn phái. Chỉ Nhược, tuy cũng là môn đồ của su thái, nhưng còn rất trẻ và gia nhập phái Nga Mi rất trễ, sau mụ tới hơn chục năm. Do đó, tuy mụ ta gọi nàng bằng sư muội mà tính theo niên trưởng thì mụ có thể đứng vào hạng cha mẹ của nàng. Cũng chỉ vì lí do tuổi tác và hạng thứ đó mà mụ cứ cho rằng sự việc Chỉ Nhược được làm trưởng môn là đảo lộn thứ tự, không xứng đáng và không đúng qui củ môn trường.

Một lí do nữa khiến Mẫn Quân tức tối là kế hoạch toan tính đoạt chức trưởng môn Nga Mi của mụ đã bị đổ bể hoàn toàn. Nên nhớ chính mụ là người lừa thầy phản bạn, bí mật thông đồng với Bảo Bảo (anh của Triệu Minh), lến lút bỏ Nhuyễn Cân Tán vào thức ăn khiến tất cả các nữ hiệp phái Nga Mi, từ Diệt Tuyệt sư thái trở xuống, đều bị triều đình bắt giữ rồi bị đem giam vào Bảo Tự Tháp tại chùa Vạn Pháp nơi kinh đô cùng chung với quần hùng Trung Nguyên. Để ban thưởng, Bảo Bảo đã hứa sẽ cho mụ lên chức trưởng môn sau khi chàng thành công trong việc phủ dụ phái Nga Mi tùng phục triều đình Mông Cổ. Nhưng việc chưa tới đâu thì Vô Kỵ đã cứu mọi người thoát khỏi cảnh ngục tù. Thế là xôi hỏng bỏng không, mụ chẳng được ơn chức gì. Kế hoạch tồi bại như vậy nên mụ giữ rất kín, không dám lậu chuyện với ai, chỉ có Bảo Bảo và bọn Ngũ Nhân Tài Tử biết mà thôi. Cái đê tiện là lúc còn trong Bảo Tự Tháp, vì nhiều người bị nhốt riêng rẽ, vài người một phòng nên các đồng môn cứ tưởng mụ cùng bị bắt nhốt đâu đó, không biết là mụ được lén lút ăn chơi hả hê sung sướng, trong khi mọi người đều bị giam cầm, hiếp đáp trong đau khổ.

Hôm qua khi họp mặt bàn về người trưởng môn tương lai trong Giảng Võ đưòng, Mẫn Quân đã lên tiếng phản đối khi Chỉ Nhược nói với các đồng môn là chính Diệt Tuyệt sư thái trước khi chết tại chùa Vạn Pháp đã trao nhẫn và truyền chức cho nàng. Mụ ta câng câng mặt lên mà liên tiếp chất vấn nàng:
– Tôi hỏi sư muội chứ tại kinh đô, mọi người đều bị giam trong các phòng riêng rẽ, nhiều lắm là ba, bốn người bị nhốt cùng một nơi phải không?
Chỉ Nhược gật đầu:
– Sư tỉ nói đúng.
– Vậy thì khi sư muội được đi gặp sư phụ, có ai thấy không?

Chỉ Nhược đỏ mặt vì nàng biết mỗi lần nàng bị bắt dẫn đi là đều được đem tới phòng riêng của Huyền Minh Nhị lão để hai lão liên tục cùng nhau hãm hiếp nàng, dùng người nàng, đặc biệt là âm đạo của nàng, để luyện tập võ công theo phương pháp “liên tồn” với hai dương vật cương cứng của hai lão già gân. Lần cuối cùng, trước khi được Phạm Dao cứu thoát, là nàng đang bị Lộc Trượng Khách trói treo, căng xoạc người nàng ra, dở trò bạo dâm trên khắp thân thể trần truồng của nàng. Vì vậy nàng đành lắc đầu nói:
– Không ai thấy cả.
– Thôi được. Cứ cho là sư muội được gặp sư phụ đi, có ai làm chứng là chính tay sư phụ đã trao chiếc nhẫn trưởng môn cho sư muội không?

Chỉ Nhược lại lắc đầu:
– Không ai có mặt lúc đó cả.
– Lúc trao nhẫn, sư phụ có nói gì không, chẳng hạn như nhắn nhủ, yêu cầu sư muội nhận lãnh chức trưởng môn?

Chỉ Nhược cúi đầu ngẫm nghĩ. Lúc truyền chức, Diệt Tuyệt sư thái có nói cho nàng biết cái bí mật của phái Nga Mi mà chỉ có người trưởng môn mới biết được mà thôi. Đó là cách dùng kiếm Ỷ Thiên và đao Đồ Long chém vào nhau khiến chúng gẫy đôi, đây là cách duy nhất để lấy Cửu Âm chân kinh dấu trong đó. Rồi sư thái còn bắt nàng thề độc phải lừa gạt Vô Kỵ để đoạt đao Đồ Long trong tay Tạ Tốn, cướp Cửu Âm chân kinh mà luyện tập để làm rạng danh môn phái, duy ngã độc tôn. Và nàng đã làm đúng theo lời sư thái. Trên hoang đảo, nàng đã gạt Vô Kỵ, ép Triệu Minh, hại Tạ Tốn, giết Linh Nhi, cướp cả đao Đồ Long lẫn kiếm Ỷ Thiên, lấy Cửu Âm chân kinh mà lén tập luyện cho đến bây giờ. Những chuyện như thế, nàng không thể nói ra được.

Một lần nữa, nàng lại lắc đầu:
– Sư phụ không nói gì cả.

Mẫn Quân sực cười lên. Mụ nhìn quanh rồi nói mỉa:
– Các vị nghe rõ chưa? Không ai thấy hoặc chứng kiến lúc sư phụ truyền chức, mà sư phụ lại không nói năng, nhắn nhủ gì cả. Vậy ai mà tin là lời của cô ta cho được?

Mọi người đang phân vân thì bỗng nhiên có một tiếng nói vang lên:
– Tiểu muội tin chắc là sư phụ đã trao nhẫn và truyền chức trưởng môn cho Chu sư tỉ!

Người lên tiếng trong cảnh yên lặng đó chính là Trầm Tú Uyên, người đệ tử cuối cùng của Diệt Tuyệt sư thái, mới nhập phái Ngai Mi, trẻ đẹp, mới muời tám tuổi mà đã muốn đi tu. Chỉ Nhược nhìn ra thì biết tại sao Tú Uyên lại bên vực mình. Một lần, sau khi nàng bị hai lão Huyền Minh bắt đem đi để hành dâm, nàng được hai lão già đưa trở về phòng giam, khi đi ngang qua phòng cung hình nàng đã chứng kiến cảnh Tú Uyên bị sáu tên cai tù đè xuống hãm hiếp. Lúc đó hai chị em ôm nhau khóc tức tửi. May mà có Triệu Minh xuất hiện, bọn chó dâm bị trừng phạt, chứ không thì màn cưỡng dâm còn tiếp diễn không biết tới lúc nào mới dứt. Từ đó Chỉ Nhược và Tú Uyên thông cảm nỗi lòng của nhau, cùng chung một hoàn cảnh, như đồng bệnh tương lân, nên hai chị em nẩy sinh tình thương mến, khắn khít coi nhau như chị em ruột thịt.
Mẫn Quân thấy Tú Uyên một mình dám lên tiếng bênh vực Chỉ Nhược thì mụ liền sỗ sàng đè nẹt khiến Tú Uyên đành ngậm miệng:
– Mi mới gia nhập môn phái, con nít con nôi, biết gì mà nói. Câm miệng đi!

Rồi mụ quay sang Chỉ Nhược mà tiếp tục chất vấn:
– Chiếc nhẫn đâu rồi, sư muội đem ra cho mọi người xem đi.

Khi Chỉ Nhược giơ tay đưa ngón tay mang chiếc nhẫn có khắc chữ “lưu di Tường nữ” – chiếc nhẫn mà nữ hiệp Hoành Dung đã tặng cho con gái Quách Tường, tổ sư phái Nga Mi – thì Mẫn Quân bỉu môi nói:
– Chiếc nhẫn này là do Ma giáo đưa cho cô phải không?

Chỉ Nhược giật mình hỏi:
– Sư tỉ nói như vậy là có ý gì?
Mụ ta khinh khỉnh nói:
– Ma giáo liên kết với triều đình Mông Cổ, giả vờ cứu thoát quần hùng để lũng đoạn giang hồ Trung Nguyên. Chúng đã cướp chiếc nhẫn đó từ tay sư phụ rồi đưa cho cô chứ gì?

Lời vu khống trắng trợn của Mẫn Quân thật là ác độc! Mụ bịa chuyện Minh giáo ngầm bắt tay với nhà Nguyên rồi còn hàm ý đổ tội cho rằng Chỉ Nhược cũng toa rập với Minh giáo mà thuần phục triều đình. Trong khi đó, chính mụ mới là kẻ gian manh, nghe lời Bảo Bảo mà lừa thầy, phản phái.

Chỉ Nhược uất ức, nước mắt chỉ trực trào ra. Nàng thổn thức nói:
– Sư tỉ nói thế mà không sợ phụ lòng sư phụ hay sao? Sư phụ mất vì không muốn môn phái qui phục Mông Cổ và rơi vào tay Minh giáo. Sư tỉ không nhớ sao?

Mọi người nghe nàng nói thì đều gật đầu. Họ đều nhớ tới cảnh Diệt Tuyệt sư thái ôm Chỉ Nhược nhẩy lầu thoát khỏi Bảo Tự tháp, đối chưởng với Vô Kỵ, không thèm nhận sự giúp đỡ của chàng, khiến sư thái té gục, gẫy hết xương sống mà bỏ mạng. Tới đó, ai nấy đều sụt sùi nhỏ lệ.

Rồi nhớ lại lúc sư thái trước khi chết, năm tay Chỉ Nhược mà nhắn nhủ thì mọi người đều biết ngay là Chỉ Nhược nói đúng. Họ tin lời nàng. Ngay sau đó đã có nhiều vị ni cô, sư bà lên tiếng ủng hộ nàng. Mẫn Quân biết mình vừa mới đi sai một nước cờ mà vẫn một mực lên tiếng phản đối, nhưng chẳng ai nghe nữa. Với một bản tính cục cằn, thô lỗ, Mẫn Quân chẳng được ai ưa cả. Cho nên không có một người nào bênh vực mụ ta.

Thấy không ai theo phe, nghe lời mụ, Mẫn Quân tức tối. Bản tính đá cá lăn dưa của mụ lại nổi lên. Mụ tính đem chuyện Chỉ Nhược bị hai tên dâm thần Tứ Tử và Ngũ Tử hãm hiếp một trận hoang tàn chi địa ở chùa Vạn Pháp ra mà bêu rếu nàng.

Nên nhớ là để trả công cho mụ đã lừa thầy phản bạn, đem cả phái Nga Mi dâng nộp cho triều đình, Bảo Bảo đã ban cho mụ hai tên dâm thần nổi tiếng này để mụ tha hồ vui vầy. Hai tên dâm đãng chán ngán con mụ ma trơi này hết cỡ, nhưng sợ oai Bảo Bảo nên cứ phải thoả mãn dâm tình của mụ ta hàng ngày cho mụ sướng, và phải nghe lời mụ sai bảo. Khi Mẫn Quân, vì oán ghét Chỉ Nhược, kêu hai tên với hai con cặc to lớn kinh khủng đi hiếp dâm người mà mụ ghen tức nhất đời, cho đến khi chúng tán mẩn mê đời và làm cho tàn đời người con gái mới thôi thì chúng nghe lời mụ ta liền. Nhưng ác hại thay, vì tên dâm thần nghe lộn, người bị chúng đem đi hãm hiếp là Diệt Tuyệt sư thái chứ không phải là Chỉ Nhược. Khi biết ra, chúng ức lắm. Thật ra sau đó chúng có tìm tới phòng giam của Chỉ Nhược để tìm cách hành hạ, dập nát đời hoa của nàng – dâm tặc như chúng thì chúng không bao giờ bỏ qua một món mồi xinh đẹp như vậy – nhưng lúc đó Chỉ Nhược đã rơi vào tay của hai lão Huyền Minh nên chúng không dám vọng động, ho he gì nữa. Cho nên khi Mẫn Quân hỏi chúng về vụ hiếp dâm có xẩy ra đúng như ý của mụ không thì chúng chỉ ậm ừ, gật đầu cho xong.

Với tâm địa hẹp hòi và ác độc, mụ ta định khai huỵch toẹt ra cái chuyện xấu xa này, cố làm cho Chỉ Nhược bẻ mặt, nhưng rồi mụ kìm chế lại. Nếu người ta hỏi tại sao mụ biết sự cố này thì mụ phải trả lời ra sao? Chẳng lẽ lại nói trong khi dạng háng, há miệng để cho hai tên dâm tặc đâm thọc vào hai lỗ, mụ sướng quá, muốn trả ơn bọn chúng, và cũng để hãm hại Chỉ Nhược, nên mụ mới đòi hỏi cái màn hiếp dâm kinh khủng này hay sao? Rồi sau đó, lỡ lộ ra hết chuyện mụ phản bội liên kết với triều đình, ăn chơi, đụ đéo thả dàn trong lúc đồng môn bị giam cầm, hiếp đáp thì chắc đời mụ tàn. Vì thế Mẫn Quân bấm bụng, cố nhịn không nói ra cái chuyện tồi bại mà mụ cho rằng đã xẩy ra đó.

Mụ lúng túng, nhìn quanh thấy mọi người có vẻ ủng hộ Chỉ Nhược thì mụ bèn thay đổi chiến thuật. Mụ bèn trề môi ra chê bai Chỉ Nhược tài cán bao nhiêu mà đòi đứng đầu phái Nga Mi. Mụ ta hỏi xách mé như thế vì mấy tháng trước mụ đã thấy Chỉ Nhược bị Kim Hoa bà bà ra tay bắt đem đi Linh Xà đảo một cách dễ dàng như thế nào rồi. Khi nghe mụ chất vấn về bản lãnh võ công của nàng thì ai nấy đều ngạc nhiên, không biết con mụ này mới từ trong lỗ chui ra hay không. Thì ra trong buổi lễ tơ hồng của Chỉ Nhược và Vô Kỵ, mụ ta không thèm tới kinh đô tham dự nên mụ không biết chuyện nàng đã làm quần hùng bở vía khi nàng sử dụng một tuyệt kĩ công phu, dùng chiếc khăn lụa phủ trên đầu cô dâu để đâm thủng vai Triệu Minh. Thế võ tinh kì đó (biến một mảnh vải mềm và nhẹ thành một thứ khí giới cứng và sắc) làm nàng trở nên nổi tiếng võ lâm liền tức thì.

Hôm ấy, đệ tử phái Nga Mi, từ trên xuống dưới, đều mất mặt vì chuyện hai nàng con gái – một người tranh chồng (Chỉ Nhược), một người tranh người yêu (Triệu Minh) – đánh nhau đến đổ máu trong ngày đám cưới chỉ vì một thằng con trai (Vô Kỵ). Nhưng sau đó ai nấy đều nở mặt nở mày vì quần hùng trong giới giang hồ bàn tán xôn xao, không ngớt thán phục và sợ hãi về ngón võ táng đởm kinh hồn của Chỉ Nhược mà chưa ai biết tới bao giờ. Họ đều cho đó là một võ công độc đáo, bí truyền của phái Nga Mi. Như vậy tức là võ học của phái Nga Mi quả thật là vô song, biến ảo khôn lường, đến độ không ngờ. Và không ai có thể không thần phục cho được. Oai danh Nga Mi tự dưng nổi tiếng như cồn.

Chỉ Nhược nghe lời Mẫn Quân thách đố thì nàng lẳng lặng không nói gì. Bất chợt nàng đưa tay lên khua mấy vòng làm không gian trong Giảng Võ đường náo động, khiến mọi người ngơ ngác nhìn quanh. Kình lực phát ra từ lòng bàn tay nàng phút chốc đã bao phủ khắp phòng. Rồi nàng đẩy hai bàn tay tới lui vài lần khiến mọi người trở nên khó thở. Không khí chung quanh như bị chưởng lực của nàng dồn ép trở nên đặc quánh, áp suất nặng nề. Hai hàng nến dọc bờ tường, mười cây nến đỏ bên phải và mười cây nến trắng bên trái, bị sức ép khiến ngọn lửa lu mờ hẳn đi, từ từ tàn lụi, gần như muốn tắt. Khi nàng ngừng tay lại thì mọi người mới khoan khoái thở ra, như trút gánh nặng trên ngực, hai hàng nến bùng cháy lên trở lại.

Mọi người chưa kịp hoàn hồn thì nàng đứng một chỗ mà vung bàn tay chém gió liên tiếp năm sáu lần. Tức thì những ngọn nến dọc hai bên tường đều bị cắt làm đôi ngọt sớt như có người dùng dao mà cắt ngang, ngay cả những cây nến xa tuốt ở cuối võ đường. Một nửa của hai mươi cây nến – mười cây nến đỏ bên trái với mười cây nến trắng bên phải – với ngọn lửa lung linh, bắn tung lên cao, chơi vơi giữa không trung. Mọi người vừa la hoảng thì Chỉ Nhược đã tung mình bay lượn quanh võ đường một vòng, tay phất, chân quạt một cách nhanh nhẹn. Khi nàng hạ người xuống chỗ cũ thì các cây nến cũng được gắn trở lại bình thường như chưa hề bị cắt, ánh nến vẫn chiếu ra sáng rỡ, nhưng nửa của hàng nến bên phải lại cắm gọn gàng trên nửa của hàng nến bên trái, mỗi cây nến đều mang hai màu, nửa đỏ nửa trắng.
Tri triển xong một công phu tuyệt luân, chứng tỏ cho Mẫn Quân thấy nội kình, thủ thuật và thân pháp kì ảo của mình xong, Chỉ Nhược lẳng lặng nhìn mụ ta, vẫn không nói một lời. Chứng kiến tận mắt một thượng tầng công phu do nàng biểu diễn, Mẫn Quân há hốc miệng ra, không ngờ tài nghệ của Chỉ Nhược lại cao cường đến thế, y như có pháp thuật. Có lẽ Diệt Tuyệt sư thái lúc còn sống cũng không sánh bằng. Mụ ta ấp úng nói:
– Tôi… Tôi… Tài nghệ này… Thật khủng khiếp… Tôi không sao bằng được…
Thấy mụ ta đờ người vì sợ hãi, ra vẻ khuất phục trước tài của mình thì Chỉ Nhược quay người đi, không thèm đếm xỉa gì đến mụ nữa.

Hôm nay, khi Chỉ Nhược nhậm chức trưởng tràng, Mẫn Quân vẫn chưa phục hẳn, tuy vẫn còn kinh hãi cho võ công của nàng. Mụ oán hận tại sao Diệt Tuyệt sư thái lại bí truyền võ học cho Chỉ Nhược mà không đoái hoài gì đến mụ. Rõ ràng là mụ lẻ loi, vô tài bất tướng, các bạn đồng môn từ trên xuống dưới không ai đếm xỉa gì đến mụ. Do đó mụ miễn cưỡng tham dự lễ trưởng môn. Sau buổi lễ, mụ trở về phòng, trong lòng ấm ức. Mà ấm ức thì mụ phải giải sầu. Mà giải sầu thì mụ phải lén đi tới Vạn Xuân viện.

Vạn Xuân viện là một ổ điếm rẻ tiền của một thị trấn cách núi Nga Mi vài dặm đường. Thì ra sau khi được cung phụng một thời gian bởi hai tên dâm thần Tứ tử và Ngũ tử trong Ngũ Nhân Tài tử (vì chúng phải vâng lời Bảo Bảo), mụ ta sung sướng đã điếu với hai con cặc to lớn quen rồi. Khi hai tên Tài tử mất tích, mụ không còn ai để thỏa mãn dâm tình nữa nên người mụ trở nên bức xúc liên miên. Mụ nứng quá, tìm trai để thỏa mãn nhưng chẳng ai thèm mụ – nhìn mụ là đàn ông con trai đã co giò chạy xa cả mấy chục trượng ngay. Nhiều khi mụ chỉ muốn nằm ngửa dạng chim ra ngay giữa đường để cho ai muốn đụ thì đụ, miễn là có được một con cặc trong lồn là mụ sướng thôi. Mụ biết, với cái thân thể ma chê quỉ sợ của mụ, có nằm đến chảy thây cũng chẳng ai để ý. Thủ dâm thì mụ vẫn thường làm, nhưng không đã vì mụ cần một con cặc thật sự, và nó đã trở thành thói quen rồi. Không có không được, nhiều khi trong người rậm rật, muốn điên lên. Vì thế, mụ ta chỉ còn một cách là tìm đến những động điếm, xin hành nghề free, để được đụ.
Mụ ta muối mặt tới các ổ điếm xin làm đĩ không thù lao, nhưng các thanh lâu đều từ chối. Các mụ tú bà nhìn thấy thân hình cục mịch với nhan sắc ma chê quỉ hờn của mụ ta là ai nấy đều ngán ngẩm lắc đầu. Khách mua hoa tới chơi gái mà thấy Mẫn Quân chắc phải bỏ chạy hết, có mặt mụ để ế trương ế chảy à!! Lạy lục mãi mới có một ổ điếm rẻ tiền nhận lời, vì họ không phải tốn một xu nào, nhưng mụ chỉ được ngồi hầu khách uống rượu mà thôi, không được tiếp khách. Cực chẳng đã, mụ đành nhận lời. Khi hầu rượu, mụ châm cho khách say mèm, sau đó mụ cùng với những con điếm khác bú cu khách cho khách nứng lên, rồi sau đó mụ cố tìm cách làm tình với khách. Lúc say sưa và nứng tình, khách mua hoa cứ thấy lỗ là đút cu vô, khiến cho mụ cũng được thỏa mãn một phần nào. Nhưng đó là đối với khách đã quá chén, không còn biết trời trăng gì nữa. Phần lớn là khách tuy say, nhưng vẫn muốn chơi gái không quá xấu tệ (nơi rẻ tiền nhưng cũng phải tốn bạc thì phải cho đáng đồng tiền chứ!), vì thế mà nhiều khi mụ hầu khách mệt phờ cả người nhưng sau cùng cũng bị khách đuổi đi, không được ăn ké hay sơ múi gì cả. Hôm nào hên, được một con cặc dấm dúi vào người là mụ vui sướng cả ngày – và những ngày như thế thì thật là hiếm. Tuy thế, có ít còn hơn không.
Do vậy, tối hôm đó, mụ chờ tới đêm khuya, ni cô bà vãi tụng kinh xong đi ngủ cả, Mẫn Quân mới thay quần áo, rón rén rời phòng, lén xuống núi Nga Mi tìm tới Vạn Xuân viện.

Khi lần mò tới chân núi, mụ vẫn cẩn thận nép vào lùm cây, lựa đường nhỏ, chỗ rậm rạp mà đi chứ không theo đường chính. Sợ có người thấy. Vừa lén lút lần đi, mụ vừa phân vân không biết hôm nay có được đụ hay không. Mụ chắc mẫm tối nay phải hết sức tận tụy cung phụng khách làng chơi, già trẻ hay xấu đẹp gì cũng được, may ra được một tí ơn đụ đéo, có vậy mới bớt cơn sầu. Đi được một đoạn, mụ chợt thấy có một bóng người thấp thoáng trước mặt. Mụ hoảng sợ, nằm rạp người xuống, ngổng đầu lên nhìn.

Bóng ai đó đang trong đêm khuya lần mò thoăn thoắt trong đám cây mà đi, thân thủ dè dặt dường như cũng muốn tránh không cho ai biết hành động của mình. Mẫn Quân nheo mắt lại. Mụ thấy dáng người đó giống y như dáng của tân trưởng môn của phái Nga Mi.

Chỉ Nhược đi đâu vào lúc này, bí mật, âm thầm, lén lút như đang muốn làm chuyện mờ ám?

Nàng mặc đồ dạ hành màu đen tối, bó chẽn sát vào người, dáng lom khom như muốn núp vào những lùm cây, nếu không để ý thì khó có thể nhận ra được. Mẫn Quân nín thở, vì sợ tài nghệ của nàng nên mụ không dám tới gần mà chỉ dò theo Chỉ Nhược ở một khoảng cách khá xa.

Chu Chỉ Nhược đi khoảng vài dặm đường, tới mép rừng của một ngôi làng. Nàng nép mình vào gốc cây, dưới bụi rậm, nhìn ra con đường mòn. Dưới trời đêm không trăng, con đường dẫn tới thôn làng tối đen như mực. Ngay những ngày sáng trăng, con đường rợp cây cổ thụ này cũng đã mù mờ, chập choạng. Hôm nay con đường còn mù mịt đen tối hơn nữa, bàn tay để trước mặt thì còn khó thấy huống gì cảnh vật xa mươi bước thì mù đặc. Nhưng với đôi mắt sắc sảo của nàng, Chỉ Nhược có thể nhìn rõ tất cả mọi thứ chung quanh.

Lúc ấy, chợt có một người đang quảy gánh bước trên con đường làm nàng nhổm người chăm chú nhìn. Khi thấy đó là một ông già bán củi lần mò đi vội về thôn làng, nàng lại nép mình núp vào bụi cây. Một lát sau, nàng lại rướn người nhìn ra khi có một cặp trai gái dắt tay nhau, tay kia cầm đèn dò đường, vừa đi vừa rù rì nói chuyện. Nàng thấy người con trai ốm yếu, nhỏ thó, còm rom thì nàng lui mình ẩn núp trở lại. Sau đó, nàng cứ đứng dưới tàn cây rậm, trong bóng đêm mờ, như một con thú rình mồi, như chờ đợi một ai đó.

Một lúc sau, bất chợt có tiếng bành xe vang lên lộc cộc trên con đường. Chỉ Nhược tiến lên một bước, tư thế sẵn sàng, trông nàng như một con thú săn đêm, chờ mồi tới là chực xông ra. Người đi tới là một chàng trai kéo xe, thân hình vặm vỡ. Chàng ta đầu đội nón xụp nên mặt mũi không rõ ra sao. Nhưng Chỉ Nhược không cần biết chàng ta xấu đẹp như thế nào, nàng chỉ để ý tới cái hình dáng to lớn của người con trai đó. Đứng trong bụi rậm tối mù, mắt nàng sáng lên. Chờ chàng trai kéo xe tới gần ngay góc quẹo là nàng đưa tay búng ra hai hạt sỏi kêu lên những tiếng vi vu bắn vào bánh xe khiến nó gẫy gục liền tức thì. Chàng trai hoảng hốt, lúng túng chưa biết phải làm gì thì Chỉ Nhược đã tung ra một sợi dây từ xa cuốn người chàng ta lại. Nàng giựt nhẹ sợi dây một cái là người chàng trai bị kéo bay lên rớt ngay trong bụi rậm trước mặt nàng rồi. Chàng trai chưa kịp mở miệng la lên thì Chỉ Nhược đã nhanh tay điểm lên huyệt câm trên cổ chàng và và ba đại huyệt ở ngực, bụng, và đùi chàng ta liền. Thủ pháp điểm huyệt của nàng rất kì lạ, ngón tay không co lại, bàn tay xòe ra, chỉ lướt nhẹ trên người chàng trai là chàng ta mềm nhũn người ra rồi.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Thông tin truyện
Tên truyện Ỷ thiên đồ long ký
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Truyện cổ trang, Truyện dâm hiệp
Ngày cập nhật 06/07/2016 16:22 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Thiếu gia ăn chơi
Phần 48 Nói như vậy nhưng Thảo vẫn cong người của mình xuống quay mông lại phía tôi rồi dạng chân của mình ra đôi chút. Tôi khẽ tiến lại cầm con cặc của mình để đúng cái lỗ lồn rồi chầm chậm đút vào, những thớ thịt hồng hồng lại dần dần mở ra mà ôm lấy con cặc của tôi, với tư thế như thế này thì cái lỗ lồn siết chặt lấy con cặc của tôi hơn, Thảo khẽ đẩy mông của mình ra phía sau mà nói Cho thật sâu vào bên trong đi anh.. em cũng thích được địt theo cái kiểu này lắm anh ạ, nhanh lên đi nào.. em sướng Tôi ôm lấy bờ mông tròn lẳn mà nhấp thật mạnh cho con cặc chui tọt vào bên trong. Thảo ứ lên một tiếng rồi gục mặt xuống giường để tận hưởng sự sung sướng khi con cặc của tôi chui tọt vào bên trong cái lỗ lồn. Tôi bắt đầu nhấp nhè nhe, vừa nhấp vừa xoa chầm chậm cặp mông mũm mĩm căng tròn, những cảm giác đê mê không thế nào tả được. Thảo chịu được một lúc thì...
Phân loại: Truyện sex dài tập Cho người khác địt vợ Cho người yêu đụ với người khác Địt cave Đụ em gái Đụ tập thể Đụ tay ba Đụ vợ bạn Truyện học sinh Truyện loạn luân Truyện phá trinh
Làm tình với những người tình - Tác giả Why Not Me
Một ngày nọ tôi sực nhớ đến chuyện củ nên cố tìm tung tích của con My. Rồi cuối cùng tôi cũng tìm ra địa chỉ của nó... Tôi xách xe đến cái làng ven biễn. Nhà con My đơn sơ, nghèo nàn. Tôi đứng ngoài cửa bồi hồi nhìn vào sân thấy con My đang phơi đồ. Bây giờ nó đả là một thiếu nữ, nhưng tôi nhận ngay ra nó... Con My trông tiều tụy, nó không còn cái nét vui hồn nhiên của thời xưa... Tôi khựng ra đó một lúc, trong lòng đầy cảm khái... Lâu lắm rồi tôi không có cảm xúc yếu đuối như vậy. Con My chợt nhìn ra thấy bóng dáng của tôi, nó ngạc nhiên bước ra hỏi. Ông tìm ai vậy? Và rồi nó cũng nhận ra tôi... Nó đưa tay lên che miệng, trố mắt ra, đứng lặng ra đó nhìn tôi... Gặp nhau mừng mừng tũi tũi... Nó kể cho tôi nghe về cuộc sống khó khăn của nó. Về nhà được một năm thì Bà dì chết. Tuy chưa đầy 15 tuổi vậy mà nó phải đơn độc mà tảo tần để nuôi ăn...
Phân loại: Truyện sex dài tập Đụ lỗ đít Đụ máy bay Sex bú vú Truyện bóp vú Truyện cưỡng dâm Truyện sex bú lồn Truyện sex dùng sextoy Truyện sex liếm lồn
Giặc bên ngô không bằng bà cô bên chồng - Tác giả Thoong
Phần 21 Anh đèo tôi phía sau chiếc xe Vespa thổ tả, đời cà cộ của anh. Tôi mệt bổ bã, tưởng chừng các khớp tứ chi chỉ cần đụng nhẹ là rã rời, rụng lả tả ngay lập tức. Thấy mặt tôi sửng cồ, nhăn nhó như cái bị rách, anh ôn tồn dặn dò âu yếm: Đằng ấy bấu chặt vào thắt lưng tớ kẻo ngã. Tôi xì một tiếng gắt ỏm: Đã bảo thư thư chờ về nhà mà cóc chịu nghe, cứ đè tới đè tấp, bơm xịt xịt muốn xẹp bố nó bọng đái, giờ còn ỡm ờ nhỏ nhẹ. Anh biết lỗi nín khe. Trách thì trách mà lòng tôi vẫn thương. Anh có yêu, có quí mới lăn xả vào băm vằm thậm tệ, chứ nếu anh sẵn có món này món nọ thì ngó ngàng gì đến mình. Mệt mà cái lỗ được lấp đầy, độc quyền sử dụng còn hơn là nằm để mốc như bọn con Nụ, con Chanh. Mà anh xài cũng có nét đấy chứ, cái chỗ ấy ngậm ra ngậm vào như cơm bữa, thế mà anh nông vào vẫn khăng khít, xít xao. Cái miệng nó...
Phân loại: Truyện sex dài tập Sex bú cặc Truyện bóp vú Truyện phá trinh Truyện sex bú lồn

Thể loại

Top 30 truyện sex hay nhất

Top 7: Phá trinh
Top 15: Vắng chồng
Top 18: Yến
Top 20: Cô hàng xóm
Truyện sex có thật Truyện sex loạn luân Truyện sex hiếp dâm Truyện sex vợ chồng Truyện sex ngoại tình Sói săn mồi Truyện hentai HentaiVn