Bạn đang đọc truyện sex tại trang web TruyenDam.org
Đọc truyện sex ở 'Truyện dâm chấm org' sẽ giúp bạn có thêm rất nhiều kiến thức về chuyện địt nhau... Đọc càng nhiều, địt nhau càng giỏi!
Từ ngày 10/05/2022 truyensex.tv đổi sang tên miền mới: truyensextv.moe
Truyện người lớn » Truyện sex dài tập » Thiếu gia phong lưu – Quyển 1 » Phần 134

Thiếu gia phong lưu - Quyển 1

Phần 134

Khẽ ho một tiếng, Cao Tiếu vuốt mái tóc mình một cách rất quyến rũ khiến toàn trường hận không thể lôi gã xuống đánh cho một trận, lúc này gã mới từ từ nói:

– Trước khi cờ tướng thai nghén, tư tưởng của Đạo gia đã dung nhập vào máu của nó. Cờ vây và cờ tướng là sáng tạo trí tuệ đặc biệt của Trung Quốc, đều thấm nhuần sâu sắc văn hóa dân tộc, đều phản chiếu văn hóa Đông phương xa xưa mà rộng lớn. Luận Ngữ có viết thế này: Ăn no suốt ngày, chẳng dụng tâm vào việc gì, thật là khó chịu! Sao không đánh cờ đi? Đánh cờ còn hơn là ở không như thế. Khổng Tử cho rằng đánh cờ là hoạt động có ích, so với việc ăn no suốt ngày kia thì không có việc gì tốt hơn.

Dừng lại, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, gã lại nói:

– Người xưa đã sớm đem “Cầm kỳ thi họa” là bốn nghệ thuật truyền thống của Trung Quốc, có câu: “Lễ nghĩa liêm sỉ, quốc chi tứ duy; cầm kỳ thi họa, nhân chi tứ phẩm. Tứ duy bất trương, quốc nãi diệt vong; Tứ phẩm bất bị, nhân nãi khảng tắc *. Tứ phẩm này, kỳ cầm là nhã phẩm, thư là ý phẩm, mà người chơi cờ lại là trí phẩm. Nhờ sự hấp dẫn độc đáo này mà quân cờ đã chiếm được sự yêu thích của mọi người.

Lắc lắc tay, Cao Tiếu nói với cái vẻ rất đáng ăn đòn:

– Ha ha, các bạn nữ ơi, sao sắc mặt các bạn khó coi thế? Tiếp tục hỏi câu thứ ba đi nào.

– Hừ, anh chớ có đắc ý quá sớm.

Tư Đồ San San hơi khó chịu trừng Cao Tiếu một cái, lại hỏi tiếp:

– Quân cờ trong cờ tướng có hàm nghĩa gì?

– Cờ tướng là trận địa địch và ta. Vị trí, tác dụng và nước đi của quân cờ không bàn mà hợp với cấp bậc luân lý và trật tự xã hội của Nho gia. Trong quan niệm cấp bậc xã hội của Nho gia, quốc quân là người thống trị cao nhất, cho nên cờ tướng lấy chế Tướng địch vào chỗ chết để thắng; cờ tướng còn yêu cầu tích cực tác chiến chém giết, chiến tướng rong ruổi chốn sa trường phải mạnh mẽ quyết đoán túng Mã trì Xa, công thành đoạt đất, không ngại chết trận. Cờ tướng dạy cho người ta không ngừng vương lên, dẫn dắt người ta tích tiến thủ. Nghệ thuật và đạo lý của cờ tướng thể hiện tinh thần của Nho gia. Quân cờ chia làm bảy loại với cấp bậc rõ ràng, nước đi có quy tắc. Nếu nói “Sở hà Hán giới phân lưỡng biên, mã tẩu nhật tự tượng hành điền”, quy định nghiêm khắc cũng hợp với quan niệm cấp bậc luân lý và trật tự xã hội của Nho gia, mà chiến đấu phức tạp lại tượng trưng cho đa nguyên mâu thuẫn trong xã hội.

Đã có kinh nghiệm ở hai lần trước, lúc này trông Cao Tiếu đã tốt hơn. Gã nhận tiện nhìn sắc mặt Thường Nhạc, thấy tên kia đang ngó mỹ nữ bốn phía, khiến cho Cao Tiếu rất thất vọng. Té ra mình là cu li cho Thường Nhạc à?

– Anh nghe kỹ đây, cách đi của cờ tướng, cờ vây là như nào?

Không ngờ dưới sự kích thích khi trông thấy thần sắc kiêu ngạo của Cao Tiếu kia, Tư Đồ San San đã mất đi chừng mực.

– Ha ha! Ha ha, điều này cũng rất đơn giản, cờ vây thể hiện tư tưởng của Đạo gia, quân cờ chỉ có hai màu trắng và đen. Hạ cờ thoải mái tự do, không bị bó buộc, theo đuổi phóng khoáng siêu dật và đại đạo tối giản. Ngửa đầu thì nhìn trời, cúi đầu nhìn đất, khắp nơi phù hợp đơn giản và phức tạp, hỗn độn và rõ ràng đối lập, ẩn chứa bản chất nhân sinh và quy luật tự nhiên. Trên thực tế, cờ tướng cờ vây vừa đối lập vừa thống nhất, chúng chính là hai phương diện của văn hóa truyền thống Trung Quốc.

– Cờ tướng chí cương, đi quân cờ như gió táp kình hỏa, quân cờ chạy càng mạnh thì càng chiếm ưu thế, nhưng sau đại đấu đại sát thường lấy thế hòa mà thu bàn. Cờ vây lại nhu, đặt quân cờ như tĩnh sơn từ lâm. Mỗi lần hạ cờ đều không thể thay đổi, nhìn như không có chút để ý nhưng kỳ thực từng quân bén rễ, phòng thủ nghiêm ngặt, đánh trái thì nhìn kỹ phải, trước khi công phải nhìn sau, chơi cờ đến cuối cùng tất sẽ phân thắng bại. Cho nên cờ vây cờ tướng tương thông, đối xứng hài hòa. Cao thủ chơi cờ đa số cương nhu đều có; minh chủ thời thịnh thế hẳn có trương có lỏng, chính như Hán Văn đế, Hán Cảnh đế lấy vô vi mà trị, nghỉ ngơi lấy sức, mà Hán Vũ đế phế Phiên tôn Nho, ba lần chiến Hung Nô.

Quan điểm của Cao Tiếu khiến tất cả mọi người đều kinh hãi. Đám nữ sinh thì si mê nhìn gã, đám nam sinh thì sùng bái. Yên lặng trong chốc lát rồi vang lên tiếng hò hét rung trời. Sự thật đã chứng minh tất cả, Tư Đồ San San đã thua hoàn toàn, cho dù cô ta có muốn ăn vạ cũng không được.

Ngay khi Tư Đồ San San buồn bực ngồi xuống, một cô gái xinh đẹp đứng lên. Cô nàng có đôi lông mày lá liễu thon dài, cái miệng anh đào chúm chím và dáng người thướt tha, nàng ta thản nhiên cười nói:

– Chúng ta thảo luận mỹ nhân thời cổ đi!

– Không vấn đề!

Cao Tiếu không hề do dự đồng ý. Tuy nhiên vừa nói xong, gã lại dùng tiếng nói mà chỉ cho thiếu nữ kia nghe thấy:

– Bản thân bạn cũng là mỹ nữ, chi bằng chúng ta trực tiếp thảo luận về bạn đi, như thế nào?

Nghe thấy ngôn ngữ ngả ngớn đó, thiếu nữ đỏ mặt lên, thành ra trong khoảng thời gian ngắn lại chẳng biết nên làm cái gì cho phải.

Ngồi ở dưới, Thường Nhạc rất kinh ngạc liếc tên đồ đệ dở hơi của mình kia một cái, từ khi nào thì thằng cu này có phong thái của mình rồi?

– Bạn nói cho tôi biết mỹ nhân của mười hai cung hoàng đạo đi!

Thiếu nữ nghiêng đầu đi, miệng hơi bĩu một cái giống như hơi tức giận.

Cao Tiếu sờ sờ mũi rồi trả lời rất là tự nhiên phóng khoáng:

– Mỹ nữ cổ điển của các cung: 1, Cung Bảo Bình, Trác Văn Quân. 2, Cung Ma Kết: Vương Bảo Xuyến. 3, Cung Nhân Mã, Vương Chiêu Quân. 4, Cung Bọ Cạp: Phan Kim Liên. 5, Cung Thiên Bình, Dương quý phi. 6, Cung Xử Nữ, Lý phu nhân. 7, Cung Sư Tử: Võ Tắc Thiên. 8, Cung Cự Giải, Thường Nga. 9, Cung Song Tử, Điêu Thuyền. 10, Cung Kim Ngưu, Tây Thi. 11, Cung Bạch Dương, Công Tôn đại nương. 12, Cung Song Ngư, Lâm Đại Ngọc.

Nói xong, Cao Tiếu say mê nhìn chằm chằm bộ ngực của thiếu nữ, không quan tâm đến bất cứ thứ gì khác, dường như bộ ngựa kia mới là thứ mà mình lúc cuối cùng đạt được.

– Điểm tối đa.

Nhìn ba tấm bảng điểm 10, thiếu nữ đã hoàn toàn quên đi sự tồn tại của tên háo sắc này, cô mân môi:

– Bạn hãy nói cho tôi về Điêu Thuyền, một trong bốn mỹ nhân thời xưa.

Thiếu nữ hỏi không cụ thể, Cao Tiếu lại mỉm cười rất quyến rũ rồi nói:

– Thiền Thiền có cha làm về thiên văn, bị sát hại trong họa đảng phái cuối thời kỳ Đông Hán, Thiền Thiền sống đầu đường xó chợ rồi bị bán vào nhà Vương Doãn làm nha hoàn. Vương Doãn là một lão già háo sắc, Thiền Thiền ghét lão lắm, nhưng là nha hoàn thì nàng có thể làm gì lão đây?

Trên mặt lộ ra một nụ cười tà ác, Cao Tiếu lại nói tiếp:

– Từ nhỏ Thiền Thiền học thiên văn với cha, tinh thông lịch toán. Nàng là người Trung Quốc đầu tiên suy tính ra quy luật nhật thực và nguyệt thực, nhưng còn chưa kịp báo thành quả thì đã nhà tan cửa nát. Từ khi Đổng Trọng Thư đại diện cho học phái thể chữ Lệ đắc thế, học thuyết cảm ứng thiên nhân thịnh hành, các loại sách cấm và hoạt động mê tín hoành hành ngang ngược, ngay cả giai đoạn trước của Tây Hán vốn thanh minh đã như thế, tới thời cuối Đông Hán thì càng đừng nhắc.

– Thiền Thiền tính ra ngày mười lăm cùng tháng sẽ có nguyệt thực, vì thế nàng đã nghĩ ra một kế sách. Hôm đó, khi Vương Doãn cợt nhả chạy tới, Thiền Thiền thở dài một hơi: “Vương đại nhân, người không phải cỏ cây, ai có thể vô tình được. Đại nhân yêu tôi như nước sông cuồn cuộn, rót vào trong lòng tôi, tôi sao có thể không động tâm? Chỉ là thiếp là con cháu của tội nhân, sợ là sẽ làm nhục danh dự của gia đình đại nhân, không bằng để đêm trăng tròn ngày mười lăm thiếp dâng một nén hương, nhìn trời cầu khấn. Nếu trời không có dị trạng, thiếp nguyện theo đại nhân, nếu không, thiên mệnh khó trái”. Vương Doãn liền đồng ý. Tối mười lăm đó, Thiền Thiền cầu khấn với mặt trăng. Vương Doãn ngồi ở hành lang, cùng các đại danh sĩ như Sơn Đào, Lưu Biểu đàm luận không vô linh hư, than thiên mệnh xa vời. Lúc này, nguyệt thực xuất hiện, mọi người đều há hốc mồm nhìn. Vương Doãn gắng gượng cười rồi than: “Mỹ hồ Thiền Thiền, cảm thiên động địa”. Vì thế đã thả tự do cho Thiền Thiền. Sau nàng tự do yêu đương, gả cho Lã Bố sống một cuộc sống hạnh phúc. Sau mọi người gọi Thiền Thiền là “Bế Nguyệt”, kỳ thực là nguyệt thực!

Vừa dứt lời, Cao Tiếu tiếp tục nhìn chằm chằm bộ ngực thiếu nữ mà không hề chớp mắt lấy một cái.

Tất cả khán giả ở hội trường đều sửng sốt, thế cũng được? Đây không phải là chuyện cười trên mạng sao?

– Tôi… Tôi nhận thua!

Lúc này, thiếu nữ không chỉ nhìn thấy tấm biển với số điểm tối đa mà còn thấy được ánh mắt háo sắc của Cao Tiếu kia, đã hoàn toàn bị đánh bại.

Khi thiếu nữ xoay người trực tiếp đi xuống bục, Thường Nhạc rõ ràng thấy thiếu nữ ngân ngấn nước mắt, trong khoảng thời gian ngắn hắn bỗng thấy bất mãn, dường như mình chọn sai nơi rồi. Nếu chỉ có hai người mà đùa giỡn vị mỹ nữ ngượng ngùng này thì hiệu quả tốt hơn hiện tại nhiều, tiếc là thiếu nữ này lại bị Cao Tiếu chinh phục.

Hiện tại cái dáng vẻ nhu mì của cô ta này mà do mình đùa giỡn ra thì hoàn toàn tiện nghi cho đám háo sắc bên dưới rồi.

Lúc này một mỹ nữ có tướng mạo khá thanh tú mà Thường Nhạc chưa từng gặp bao giờ chỉ vào Thường Nhạc, hơi chần chừ một chút rồi mở miệng nói:

– Tôi biết bạn chơi đàn rất giỏi, nhưng tôi vẫn muốn so với bạn! Chúng ta đồng thời đàn một bài, tôi đánh bài vui vẻ còn bạn thì bi thương, không thì bạn đàn bài vui vẻ còn tôi đàn bài bi thương, cuối cùng nhờ cảm giác của trọng tài để phân định thắng thua!

Nội dung mà thiếu nữ nói rất công bằng, cũng hết sức ngắn gọn.

Cao Tiếu ngẩn người ra, sao cô em này lại không muốn so với mình mà lại muốn so với đại ca của mình? Đây là đường cong cứu quốc sao?

“Sao cô ta biết ông chủ sư phụ đánh đàn rất giỏi? Chẳng lẽ cô ta thầm yêu trộm mến ông chủ à?”

Trong đầu Cao Tiếu bỗng toát ra cái ý nghĩa này.

Nghĩ thế, Cao Tiếu thầm nói: “Chỉ cần cố gắng chút nữa, cô nàng sẽ phải khóc đòi mình cua cô nàng cho xem.”

Lúc này Thường Nhạc đã nhàn nhã đi lên bục, gật đầu nói:

– Được rồi, chúng ta bắt đầu đi.

– Ok, tôi chọn bi thương!

Thiếu nữ không cần nghĩ mà nói luôn.

Hai chiếc đàn cổ được đặt trước mặt hai người!

Âm nhạc mờ ảo như tinh linh của ước mơ, âm nhạc bi thương lại như linh hồn trong địa ngục, những bông hoa tươi đẹp đẽ thả ra trên bầu trời, bộ lễ phục màu đen tràn ngập hơi thở tử vong. Hai loại cảm giác bất đồng này làm cho người ta run rẩy, nhưng cũng làm cho người ta khoái hoạt.

Một loại cảm giác cực kỳ cổ quái bắt đầu sinh ra từ trong tâm mọi người, tươi cười nhưng lại mang theo nước mắt khiến người đau khổ, mâu thuẫn tâm lý cùng lúc sinh ra.

“Xem ra hai người bọn họ sẽ bất phân thắng bại.” Gần như trong tim mỗi người đều sinh ra loại ý nghĩ này. Tuy nhiên đúng giây phút này, tình hình đột nhiên biến hóa. Với ngón tay nhẹ nhàng lướt trên phím đàn, nốt nhạc duyên dáng đã bay ra theo suy nghĩ của Thường Nhạc, tuy hơi nhẹ nhưng lại có vài phần sinh động, dường như ni cô cách xa trần thế đã lâu, lại dường như tinh linh vui vẻ, hai loại cảm giác khác nhau đã tràn ra dưới những ngón tay của thiên tài kiêm Tân nhân vương Thường Nhạc.

Đó là một loại tự nhiên, một loại giải thoát, nó tuyệt vời như âm thanh của thiên nhiên, mọi người đã hoàn toàn lâm vào trong loại âm nhạc kỳ diệu này.

Ngoài tinh linh đang nhảy nhót ra thì còn có thêm loại cảm giác tuyệt vời khiến người ta không thể ức chế được! Cảm giác đó cứ như tự nhiên mà thành.

Một khúc kết thúc, mọi người giống như vừa mơ một giấc mộng, khi tỉnh lại thì giờ phút vui sướng nhiều hơn là đau thương.

Nhìn đám khán giả hoàn toàn bị âm nhạc của mình thao túng, Thường Nhạc nở một nụ cười tà ma, trong lòng thì thầm nghĩ: “Đúng rồi, Thường đại thiếu gia ta thì phải tạo ra hiệu quả như thế.”

Trận tranh tài thứ bốn: Bạch Nhược Hề vs Thường Nhạc!

Bạch Nhược Hề bỗng mở miệng:

– Tôi nhận thua!

Thường Nhạc nghe được câu thì thì hoàn toàn choáng váng, hắn ban đầu còn chuẩn bị một trận biểu diễn cuối cùng nữa để chinh phục tát cả trái tim các vị mỹ nữ ở đây, ai ngờ bị câu nói đó của cô ta phá hỏng.

Bạch Nhược Hề nhìn thấy vẻ mặt cổ quái trên mặt Thường Nhạc kia, cô ta xì cười rồi nói:

– Có phải bạn rất thất vọng không?

– Đúng vậy, nhưng mà…

Thường Nhạc nói tới đây thì cố ý ngừng lại một chút, chăm chú nhìn dung nhan động lòng người của Bạch Nhược Hề kia rồi nói rõ từng tiếng một:

– Tôi lại cảm thấy như là bạn đang ghen.

Ánh mắt nóng bỏng của Thường Nhạc đó, loại ánh mắt bỏng cháy này suýt chút nữa thì nuốt chửng cả người cô ta, Bạch Nhược Hề khẽ run, chân đạp mạnh xuống đất một cái, khuôn mặt đỏ hồng hết lên.

– Quai Quai, sao em lại ở đây?

Vừa liếc thấy một mỹ nữ đi tới, Lâm Quai Quai vừa thanh tú lại mang theo vẻ ngượng ngùng, Thường Nhạc không biết nên trầm trồ khen ngợi cho vận mệnh của mình hay là nên nói gì đó.

Nhưng loại đào hoa thế này thì thằng ngốc nào cũng vui vẻ chịu đựng, huống chi là cái tên vốn có vài phần háo sắc này.

– Vừa rồi anh nói chuyện với Bạch Nhược Hề đúng không?

Thấy Thường Nhạc vẫn cười tươi, Lâm Quai Quai nói mà mang theo vài phần chua chua.

Mấy ngày không gặp, không ngờ Quai Quai còn hấp dẫn hơn trước mấy phần, nhất là dáng người yểu điệu kia quả thực đúng là siêu hot. Xem ra, con gái mà được tình yêu và xxx tưới nhuần thoạt nhìn vô cùng xinh đẹp.

* : Lễ nghĩa liêm sỉ là bốn cơ sở chính yếu (tứ duy) để lập quốc, cầm kỳ thi họa là bốn phẩm chất (tứ phẩm) của con người. Tứ duy mà không phát triển thì nước sẽ diệt vong, tứ phẩm mà không có thì người sẽ tệ đi. @@

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Thông tin truyện
Tên truyện Thiếu gia phong lưu - Quyển 1
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Truyện dâm Trung Quốc
Ngày cập nhật 08/11/2017 21:39 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Ỷ thiên đồ long ký
Phần 56 Chỉ Nhược ngồi phắt dậy, gạt nước mắt, bình tâm thở một hơi dài. Đứng lên! Dậy đi! Tranh thắng! Quật cường! Nàng cảm thấy rõ nguồn nguyên khí tràn đầy sức sống đang luân lưu một cách mạnh mẽ trong khắp con người sung mãn của mình. Đó là nguồn sinh lực, một tác động duy nhất mà nàng đang có, để nàng sẽ dùng nó cho cuộc đời và sứ mạng của nàng kể từ bây giờ. Nàng là thân gái, nhưng lại có chân mạng của một lãnh đạo, thực hiện được nhiều việc lớn trên đời. Liễu yếu đào tơ không phải là bản tính của nàng. Là một cánh hoa trong bạo trường của giới giang hồ và đã hứng chịu bao nhiêu nghịch cảnh bởi thân phận thuyền quyên, nên lúc nào nàng cũng muốn vùng lên làm cách mạng, cách mạng cho môn phái toàn là đàn bà con gái như phái Nga Mi, cách mạng cho phận nữ nhì như của chính mình. Nàng không thể chịu đựng mãi cái sống đè nén, chèn áp, vô lí, vô nhân của con người. Nàng không thể câm lặng, yên phận đến...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện cổ trang Truyện dâm hiệp
Cuồng nhiệt ái ân - Tác giả Nguyễn Chuối Tiêu
Phần 9 Maria lên chức CEO, một chức gần chủ hãng. Nàng nắm tất cả và cai quản cái hãng theo ý mình. Liên vợ Thạnh trở thành phụ tá đắt lực. Hôm nay trong phòng hộp. Maria mặc một bộ đồ Vét cực kỳ vừa vặn, nhất là chiếc quần tây bó chật bờ mông và vòng háng căng đầy dù gần tuổi 50, để thuyết trình với cả trăm nhân viên dưới quyền về thành tích của hãng. Với nét đẹp trời cho và thân hình vẫn còn sexy, lối nói duyên dáng. Tuy là xếp, có những lúc thật nghiêm chỉnh, nhưng Maria hiền hòa với mọi người nên nàng được mọi ngưỡng mộ quý mến. Hùng ở dưới nhìn vợ rất là hãnh diện. Trong hãng đôi khi nghiêm khắc trong công việc, nhưng khi ra ngoài hay về nhà Maria trở thành một người bạn, một người vợ cởi mở tự do hết mình, vui tươi với bạn bè, chìu chồng con rất mực. Buổi sáng này trước khi đi làm Maria mặc đồ xong gọi Hùng xem có được không. Lúc đầu nàng mặc váy dài, nhưng Hùng không thích, bảo nàng mặc Vét...
Phân loại: Truyện sex dài tập Đụ cô giáo Đụ máy bay Sex bú cặc Truyện của kiều bào Truyện hiếp dâm Truyện ngoại tình Truyện phá trinh Truyện sex bú lồn
Cuộc tình ngang trái - Tác giả Phương Sinh
Bữa ăn sáng rồi cũng kết thúc, Hạnh nói “Nào, bây giờ ba anh em, à quên, ba bố con dọn dẹp rồi ăn điếm tâm. Thuỷ chuẩn bị chỗ để nhà ta ăn điểm tâm trong phòng ngủ nhé. Mẹ sẽ dành cho các con điều bất ngờ” Ba bố con nhìn nhau, không hiểu lại còn chuyện gì nữa đây? Sau khi yên vị, ba bố con Thuỷ chờ đợi. Họ nghe thấy tiếng cánh cửa tủ lạnh mở ra và đóng...
Phân loại: Truyện sex dài tập Đụ lỗ đít Đụ máy bay Đụ mẹ vợ Phá trinh lỗ đít Sex bú cặc Truyện bóp vú Truyện loạn luân Truyện ngậm cặc Truyện nuốt tinh trùng Truyện sex liếm cặc

Thể loại

Top 30 truyện sex hay nhất

Top 7: Phá trinh
Top 15: Vắng chồng
Top 18: Yến
Top 20: Cô hàng xóm
Truyện sex có thật Truyện sex loạn luân Truyện sex hiếp dâm Truyện sex vợ chồng Truyện sex ngoại tình Sói săn mồi