Bạn đang đọc truyện sex tại trang web TruyenDam.org
Đọc truyện sex ở 'Truyện dâm chấm org' sẽ giúp bạn có thêm rất nhiều kiến thức về chuyện địt nhau... Đọc càng nhiều, địt nhau càng giỏi!
Từ ngày 10/05/2022 truyensex.tv đổi sang tên miền mới: truyensextv.moe
Truyện người lớn » Truyện sex dài tập » Thiếu gia phong lưu – Quyển 1 » Phần 115

Thiếu gia phong lưu - Quyển 1

Phần 115

Tô Mị Nhi bị ánh mắt Thường Nhạc có chút sợ hãi, trên mặt xuân tình cũng có vài phần kiêng kỵ. Đây là ánh mắt của động vật giống đực đối với giống cái, trần trụi, không hề kiêng dè, mang tính nguy hiểm không thể nào biết được.

Nhớ lại lúc trước mình bị Mộ Dung Trường Thiên cho ăn tát do tên trộm này chỉ loạn, Tô Mị Nhi liền tức giận.

Nhưng nghĩ tới cảnh cáo của Mộ Dung Trường Thiên, Tô Mị Nhi cảm giác nhân sinh quan và thế giới quan của mình đều hỏng rồi.

Giờ phút này, cô ta chỉ có thể phát huy bản sắc nữ nhi, lạnh lùng nói:

– Ai thèm ngồi ghế VIP của anh chứ?

Thường Nhạc mỉm cười, nụ cười kia giống như ánh nắng rực rỡ buổi ban trưa vậy. Ai ai cũng biết, hồng đẹp là hồng có gai, người nào đó lại càng thấy thật hứng thú. Thật ra, loại con gái như Tô Mị Nhi này, trong mắt Thường Nhạc cùng lắm cũng chỉ là một đồ vật, có thể có, có thể không. Nhưng vì để bạn học Mộ Dung Trường Thiên luôn để mắt cao hơn đỉnh đầu kia mọc cái sừng thật to trên đầu, Thường Nhạc chuẩn bị ủy khuất chính mình một chút, trước thu cô gái này làm tình nhân đã. Đang định đùa với Tô Mị Nhi một chút, Cổ Tư Văn và Cao Tiếu ở đằng sau đồng thời đột nhiên ho nhẹ một tiếng.

Tất cả mọi người đều biết, công lực của Thường Nhạc hắn cũng phải chỉ để trưng cho đẹp. Ngưng thần vểnh tai lên nghe một chút, ý thức được tình thế nghiêm trọng. Hắn cười quyến rũ với Tô Mị Nhi một cái, thản nhiên nói:

– Cô đã không chấp nhận ý tốt của tôi, vậy thì mời đi chỗ khác vậy.

Mị Nhi giật mình, vốn tưởng mình cùng Thường Nhạc sẽ xảy ra va chạm, không ngờ hắn lại thuận theo cô ta.

Điều này làm cho Tô Mị Nhi rất hậm hực, vừa rồi cô ta chẳng qua nói dỗi vậy thôi. Hiện tại, lời đã nói, không thể tiếp tục mặt dầy bám lại chỗ này được. Hung hăng trừng mắt nhìn Thường Nhạc, Tô Mị Nhi dậm chân một cái, lúc xoay người rời đi, cô ta phát hiện vẻ mặt Thường Nhạc không sao cả. Trong lúc đó, Tô Mị Nhi cảm thấy dường như ông trời vứt bỏ cô ta rồi, cuộc sống này đã không có ý nghĩa gì nữa.

Nhìn thấy con chó ngao Tây Tạng xinh đẹp kia cùng rời đi với Tô Mị Nhi, Big Ben thất vọng tru lên một tiếng. Rất xấu xa cọ cọ vào chân Thường Nhạc.

Cái người họ Thường này hiển nhiên không có trân trọng tình nghĩa chủ tớ, đạp lên mông Big Ben một cái:

– Chân trời vô số cỏ thơm, làm gì phải tìm ở đây? Vốn dĩ số lượng không nhiều, chất lượng chắc cũng không tốt đi. Nhóc con, lần sau tao tìm cho mày một con khác đẹp hơn là được.

Nghe như vậy, trong mắt Big Ben hiện ra hưng phấn, vẫy vẫy cái đuôi quyến rũ.

Lúc này, Thường Nhạc dù bận vẫn thong thả xoay người. Cách đó không xa, một đôi giai nhân chậm rãi đi tới, là Hoa Nhã Thi và Hoa Nhã Ca.

Hôm nay, hai chị em vẫn mặc quần áo giống nhau như cũ, nhưng có vẻ tự nhiên rất tùy ý, thật ra phụ nữ như vậy, bất kể mặc thứ gì cũng khiến các cô gái khác mất đi sức hút. Trên thực tế, thu hút ánh mắt mọi người nhiều hơn là con chó Hoa Nhã Thi đang dắt kia, đó là giống chó săn hoàng kim nước Anh nổi tiếng thế giới. Con chó săn hoàng kim này cao hai mươi tư inch, nặng khoảng bảy mươi pound, cả người tuyền một màu lông vàng, thoạt nhìn đẹp đẽ, quý giá và oai phong, được cho là loại chó trung thành đến chết.

Mà Big Ben ngang ngạnh luôn có danh xưng “Sát thủ quái dị” khi nhìn thấy con chó săn hoàng kim này lại không có hung hãn rít gào, mà bày ra một tư thế tạo hình rất phong cách, vẫy vẫy cái đuôi quyến rũ. Điểm này cho mọi người biết một điều, con chó săn hoàng kim kia nhất định là giống cái.

Không nghĩ tới Hoa Nhã Thi cũng là người thích chó, chị à, thật là duyên phận mà!

Trong mắt Thường Nhạc lóe lên ý nghĩ xấu, đột nhiên toát ra ý tưởng quái dị, nếu để cho Big Ben thu phục con chó săn hoàng kim kia, như vậy tương lai hắn chơi đùa Hoa Nhã Thi liền dễ dàng hơn chăng? Trên thực tế, lúc trước Thường Nhạc và Big Ben vẫn phối hợp như vậy, điểm không giống duy nhất chính là các em gái khác tương đối dễ bắt chuyện, còn đối với người đẹp lạnh lùng Hoa Nhã Thi này thì cứng mềm đều không được. Cho dù là loại công tử Sở Khanh cao cấp Thường Nhạc này muốn trong thời gian ngắn cua được cô ta thì cũng chỉ như khả năng Trung Quốc tiến vào bán kết World Cup thôi.

Mà hiện tại muốn chiếm được thiện cảm của Hoa Nhã Thi, khó ngang với nâng bóng đá Trung Quốc lên tầm đại lực sĩ. Cẩn thận suy nghĩ lại, Thường nhạc buông tha tính toán đùa bỡn lưu manh kia, lập tức diễn kịch, phất phất tay với Hoa Nhã Ca đang mở đường đi.

Hoa Nhã Ca mềm mại như nước thẹn thùng cúi đầu, cũng không đáp lại Thường Nhạc. Xem ra cô bé này thật sự kính trọng cô chị, không có bất kỳ hành động vượt rào nào.

Thường Nhạc buồn bực bĩu môi, bà nội nó, lần trước hắn thiếu chút nữa là đem “ác ma” của mình tiến vào “địa ngục” của cô rồi, không ngờ lần này gặp mặt lại như người xa lạ, tương phản quá lớn, khiến trong tâm hắn tương đối khó chịu.

Mà khiến Thường Nhạc mở rộng tầm mắt chính là khi Hoa Nhã Thi nhìn nhìn người em gái, sau đến trước mặt Thường Nhạc nho nhã lễ độ nói:

– Tôi muốn nhờ anh giúp một việc?

Không phải chứ? Nể mặt như vậy? Thường Nhạc giật mình, lần này rõ ràng ông trời có mắt rồi, hắn căn bản không trông mong Hoa Nhã Thi sẽ nói chuyện với hắn. Hơn nữa đối với cô gái mình vừa gặp đã yêu, Thường Nhạc luôn vô tình trở nên hơi bị động, trong tiềm thức luôn cảm thấy dường như mình thiếu cô gì đó.

Vụng trộm hít thở sâu một hơi, Thường Nhạc cố gắng giả bộ lịch sự nói:

– Xin cứ nói, tôi nhất định cố gắng hết sức!

– Vậy sao?

Hoa Nhã Thi bất ngờ hỏi lại một câu, đôi mắt hoàn mỹ lạnh lùng dùng ánh mắt nhìn thấu lòng người chằm chằm nhìn Thường Nhạc.

– Đương nhiên.

Thường Nhạc ưỡn ngực, điệu bộ “ta đây từ trước đến nay đều một lời nói một gói vàng”.

Khuôn mặt lạnh như băng của Hoa Nhã Thi không ngờ hiện lên một nụ cười âm mưu đã thực hiện được, chậm rãi nói:

– Phiền anh, về sau không cần quấy rầy em tôi nữa, OK?

Lời vừa nói ra, Cao Tiếu ở phía sau bật lên tiếng cười lớn, cảm nhận được trên thân Thường Nhạc toát ra hơi thở muốn giết người, y không liều chết đè chặt Cổ Tư Văn, cố gắng không cười đến mức run cả hai vai.

Giờ phút này, tim Thường Nhạc thật sự muốn đi chết rồi. Nhân vật thông minh kiệt xuất, trí tuệ hơn người như hắn không ngờ bị người đẹp lạnh lùng này ám toán một phen. Tuy nhiên, là một hoa hoa công tử kiệt xuất, Thường Nhạc rất nhanh có sách lược đối phó, hỏi ngược lại:

– Xin hỏi, con mắt nào của em nhìn thấy tôi quấy rầy em gái em?

Hoa Nhã Thi tuyệt đối là một cô gái khó dò, cô không trả lời câu hỏi của Thường Nhạc, thanh âm lạnh như băng nói:

– Nếu như không có là tốt nhất. Nếu như có, vậy anh về sau làm ơn chú ý dùm. Cứ xem như tôi nói nhiều vậy.

Thường Nhạc trong mắt hiện lên tia quỷ dị, vỗ ngực cam đoan:

– OK, không thành vấn đề, tuyệt đối không thành vấn đề!

Cô gái mềm mại bên cạnh giật mình, cô ta vốn cho rằng Thường Nhạc sẽ theo lý đấu tranh, không nghĩ tới hắn lại sảng khoái đáp ứng như vậy, điều này làm nội tâm cô dâng lên cảm giác mất mát trước nay chưa từng có, giống như mình bị cả thế giới vứt bỏ vậy.

Hoa Nhã Thi cũng hơi ngẩn người. Nhưng cô rất nhanh khôi phục, không nói gì nữa.

Thường Nhạc trên mặt lộ ra tươi cười vô sỉ, đột nhiên dùng loại ánh mắt không kiêng nể gì nhìn Hoa Nhã Ca, chậm rì rì nói:

– Tôi sẽ không quấy rầy cô ấy, nhưng nếu cô ấy chủ động tìm đến tôi thì…tôi liền không quản được nhiều vậy.

Nói xong, Thường Nhạc ném cho Hoa Nhã Ca một cái liếc đầy tình tứ. Trong tim Hoa Nhã Ca liền ngọt ngào vô tận, đột nhiên ý thức được hắn vẫn để ý cô ta, hành động và lời nói bây giờ chẳng qua chỉ là nể mặt chị mình mà thôi.

Kéo tay em gái mình, Hoa Nhã Thi lạnh băng nói:

– Anh yên tâm, tôi sẽ quản tốt em gái, nó sẽ không đến quấn quít lấy anh nữa.

– Chị!

Hoa Nhã Ca hờn dỗi lên tiếng, trên mặt có chút không vui và oán trách.

Thường Nhạc không lo lắng chút nào, dù sao về sau cũng có thể thường xuyên cùng nhau tập kịch, cơ hội gặp mặt còn nhiều. Trừ phi, Hoa Nhã Ca không đảm nhiệm vị trí nữ chính nữa, chẳng qua Hoa Nhã Thi chắc cũng không độc đoán như vậy đi?

Nháy nháy mắt, trên mặt Thường Nhạc tràn đầy vẻ không cho là đúng, đột nhiên kề sát Hoa Nhã Thi, khinh thường nói:

– Em có tư cách gì hạn chế tự do của cô ấy?

Thân thể mềm mại của Hoa Nhã Thi khẽ run một chút, nói rành rọt:

– Chỉ bằng tôi là chị của em ấy.

Thường Nhạc giống như nhìn thấy việc buồn cười nhất từ trước đến nay, dùng ánh mắt mờ ám trước nay chưa từng có nhìn Hoa Nhã Thi, đột nhiên cảm thấy hình tượng nữ vương bá đạo của cô bé này rất đáng yêu, trên mặt liền lộ ra tươi cười, chậm rãi hỏi:

– Vậy tương lai của cô ấy có phải đã được em sắp xếp xong xuôi hết rồi?

– Điều này không cần anh quan tâm!

– Đương nhiên là không cần tôi quan tâm, tôi chỉ tò mò một chút mà thôi.

Mặt Thường Nhạc lộ ra vẻ vô lại, đột nhiên rất đồng tình với Hoa Nhã Ca, giọng nói mang đầy sự thương hại:

– Tôi rất muốn biết, em an bài tương lai người khác, tương lai của em lại do ai lo lắng đây? Ở một mức nào đó mà nói, tôi rất thông cảm với em.

Hoa Nhã Thi thân hình run lên, đồng tử co rút một chút, lạnh lùng phun ra bốn chữ:

– Xin anh tự trọng!

Thường Nhạc phảng phất bị ánh mắt lạnh như băng muốn giết người này nhìn chăm chú làm trái tim mạnh mẽ nhảy dựng lên, rất nhanh lại tươi cười bình thường, mặt dầy mày dạn nói:

– Thế nào, nhìn dáng vẻ của em, muốn đánh tôi sao?

– Anh nghĩ rằng tôi không dám?

Hoa Nhã Thi đột nhiên cười bí hiểm, nụ cười này khiến người nào đó thiếu chút nữa say ngã.

Một ngày nào đó sẽ có được em!

Trong lòng Thường Nhạc oán hận reo hò một câu, sau đó cực kỳ vô sỉ nhìn Hoa Nhã Thi nói:

– Tôi đương nhiên biết em dám, mỗi lần tôi xuất hiện trước mặt em, trong lòng em lại không vui, vội vàng, tức giận, lại bị nghẹn khuất, không chừng đã muốn đánh tôi rồi. Đánh liền đánh đi, tôi biết tôi trốn không được, ai bảo tôi đối với em vừa gặp đã yêu đâu? Ai bảo tôi cam tâm tình nguyện bị em đánh đâu? Nhưng tôi có một yêu cầu nhỏ là quần áo này vừa mới thay xong, lát nữa còn phải vào gặp mặt Lý Lăng Tiêu, em cho tôi chút mặt mũi, trăm ngàn lần đừng làm bẩn. Còn nữa, hết sức cố gắng không đánh lên mặt, mua bán không thành cũng còn chút tình hữu nghị mà, em xuống tay lưu tình chút, duyên phận mà, cảm ơn nha!

– Phì…

Hoa Nhã Ca bật cười một tiếng, nhìn ánh mắt tràn đầy tình ý của Thường Nhạc.

Cao Tiếu sớm đã cười bò lăn lộn, ngay cả trên mặt Cổ Tư Văn cũng nở ra một nụ cười.

Hoa Nhã Thi vừa bực mình vừa buồn cười đứng ngốc tại chỗ, gặp được người vô sỉ như vậy, xem như cô hoàn toàn bị đánh bại! Nhưng trong nội tâm cô vô tình toát ra nghi ngờ, tên nhóc này, thật sự đối với chính mình vừa gặp đã yêu? Thật sự cam nguyện bị mình đánh sao?

Cô không tìm thấy đáp án, cho nên chỉ có thể lôi kéo này em gái:

– Chúng ta đi!

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Thông tin truyện
Tên truyện Thiếu gia phong lưu - Quyển 1
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Truyện dâm Trung Quốc
Ngày cập nhật 08/11/2017 21:39 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Ỷ thiên đồ long ký
Phần 56 Chỉ Nhược ngồi phắt dậy, gạt nước mắt, bình tâm thở một hơi dài. Đứng lên! Dậy đi! Tranh thắng! Quật cường! Nàng cảm thấy rõ nguồn nguyên khí tràn đầy sức sống đang luân lưu một cách mạnh mẽ trong khắp con người sung mãn của mình. Đó là nguồn sinh lực, một tác động duy nhất mà nàng đang có, để nàng sẽ dùng nó cho cuộc đời và sứ mạng của nàng kể từ bây giờ. Nàng là thân gái, nhưng lại có chân mạng của một lãnh đạo, thực hiện được nhiều việc lớn trên đời. Liễu yếu đào tơ không phải là bản tính của nàng. Là một cánh hoa trong bạo trường của giới giang hồ và đã hứng chịu bao nhiêu nghịch cảnh bởi thân phận thuyền quyên, nên lúc nào nàng cũng muốn vùng lên làm cách mạng, cách mạng cho môn phái toàn là đàn bà con gái như phái Nga Mi, cách mạng cho phận nữ nhì như của chính mình. Nàng không thể chịu đựng mãi cái sống đè nén, chèn áp, vô lí, vô nhân của con người. Nàng không thể câm lặng, yên phận đến...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện cổ trang Truyện dâm hiệp
Đại náo học đường - Tác giả Ngọc Linh
Phần 98 Mấy cô em bán hàng nhìn thấy tôi đi với Phương thì đoán ngầm kiểu tôi lái máy bay bà già rồi, họ nhìn tôi với ánh mắt khinh khỉnh nhưng tôi mặc kệ, biết mình là ai đâu hơn nưuã công việc trả thù của mình với thằng Tuấn Anh chưa xong thì kệ họ thôi. Xịt mấy loại nước hoa lên cổ tay ngửi một lúc thì Phương lấy tặng tôi một lọ còn mua một lọ để dùng. Quà đến tay tội gì không nhận tôi đồng ý rồi vô tư khoác tay Phương ra khỏi khu thương mại. Vừa đi tôi vừa nói: Mấy em bán hàng nhìn anh với anh mắt kinh dị nhỉ, khéo như mình ăn bám không bằng ấy! Phương khúc khích che miệng cười rồi bảo: Bình thường là thế mà, có mấy ai nghĩ bằng tuổi của anh mà giỏi thế đâu. Thế đi với gái già thế này có ngại lắm không? Tôi hếch miệng cười trả lời: Bình thường chứ không ngại gì cả, kệ họ đánh giá thôi, họ đâu có biết mình là ai đâu mà phải sợ, thế bây giờ...
Phân loại: Truyện sex dài tập Địt nát lồn Đụ cô giáo Đụ lỗ đít Đụ tập thể Sex bú cặc Truyện bóp vú Truyện học sinh Truyện móc lồn Truyện ngoại tình Truyện sex bú lồn Truyện sex liếm lồn
Gán nợ - Tác giả Sịp
Phải mất 5 năm dài đằng đẵng, tôi mới được bà Ỉ giải phóng cho món nợ mà má tôi mượn ở bả. Ngày tôi dìa nhà bả, tôi chỉ là một đứa trai vừa lớn, tôi đã phải phung phí tuổi thanh xuân của tôi để hầu hạ sự ham muốn của bả đến tận cùng sức lực, trả nợ bả từ thân xác đến tinh thần của tôi, làm cho tâm tư vốn hiền lành của tôi giờ trở nên vẩn đục, hoen ố. Vậy mà con mẻ vẫn còn khoe tá lả là đã giảm bớt cho tôi thời gian trả nợ rút ngắn đi, chứ nếu cứ mụ áp dụng thẳng rẵng ra thì phải thêm vài năm nữa mới đủ. Mồ cha mụ, tham chi mà tham dữ, mụ còn muốn hốt hồn bọn trẻ mới lớn của tụi tôi tới khi nào để thỏa mãn lòng dục của mụ đây. Nói nào ngay, kể từ ngày thằng bạn lên phụ giúp với tôi phục vụ con mẻ thì cả hai đứa tôi thay nhau chơi mụ hả hê, chứ sức riêng mỗi đứa dù cho có khỏe tới đâu cũng lo về...
Phân loại: Truyện sex dài tập Đụ máy bay Đút tay vào lỗ đít Sex bú cặc Sex bú vú Truyện bóp vú Truyện liếm đít Truyện móc lồn Truyện ngậm cặc Truyện sex liếm lồn

Thể loại

Top 30 truyện sex hay nhất

Top 7: Phá trinh
Top 15: Vắng chồng
Top 18: Yến
Top 20: Cô hàng xóm
Truyện sex có thật Truyện sex loạn luân Truyện sex hiếp dâm Truyện sex vợ chồng Truyện sex ngoại tình Sói săn mồi