Bạn đang đọc truyện sex tại trang web TruyenDam.org
Đọc truyện sex ở 'Truyện dâm chấm org' sẽ giúp bạn có thêm rất nhiều kiến thức về chuyện địt nhau... Đọc càng nhiều, địt nhau càng giỏi!
Từ ngày 10/05/2022 truyensex.tv đổi sang tên miền mới: truyensextv.moe
Truyện người lớn » Truyện sex dài tập » Thiếu gia phong lưu – Quyển 2 » Phần 37

Thiếu gia phong lưu - Quyển 2

Phần 37

Vừa nghĩ tới đây cô bỗng ngẩng đầu, thân hình lơ đãng hơi run rẩy.

– Anh Nhạc!

Thân hình mềm mại như con bướm mạnh hướng về sau đánh tới, vốn định cho Quai Quai được ngạc nhiên kết quả lại làm cô sợ nhảy dựng lên.

Lúc cái miệng nhỏ thơm ngát kia chuẩn bị dán dưới cằm mình, Thường Nhạc mỉm cười tà địa: – Cưng à, sao biết anh về? Nếu chẳng may ôm nhầm người thì sao?

Quai Quai vẻ mặt vui mừng, tình lang xa cách đã lâu tuy rằng thời gian có vẻ rất ngắn nhưng đối với mình mà nói thì đúng là một ngày dài như một năm.

Cô trừng mắt nhìn hắn động tình nói: – Bởi vì trên người anh có mùi rất độc đáo nên em có thể biết anh tới.

Thường Nhạc ngẩn người giơ tay lên ngửi cẩn thận, trên người mình ngoài mùi pha trộn của mình và mùi hai chị em Hoa Nhã Thi ra thì không có mùi gì lạ mà.

– Quai Quai, lâu như vậy em béo rồi kìa. Thường Nhạc khẽ hôn lên trán Quai Quai cười gian.

Quai Quai giật mình vội vàng rời khỏi vòng ôm của Thường Nhạc, nhìn khắp nơi thất kinh nói: – Thực sự là béo sao?

– Không tệ không tệ, béo lên nhiều lắm, đều là công lao của anh mà.

Thường Nhạc nhìn chằm chằm vào bộ ngực của Quai Quai, hào quang trong mắt toả ra bốn phía.

– Anh Nhạc xấu lắm. Quai Quai lúc này mới tỉnh ngộ, cô vui mừng dựa vào vai Thường Nhạc xấu hổi nói: – Honey, lâu rồi không được chơi cờ ca rô, có phải rất muốn không? Nhìn bộ dạng ngượng ngùng này cái đó của Thường Nhạc không tự chủ được đứng dậy.

– Lão đại, lão đại, huhuhuh, lão đại rốt cục đã trở lại rồi, nhớ chết đi được. Bên này còn chưa bắt đầu bên kia đã truyền tới tiếng gọi ghê người.

Chân mày Thường Nhạc cau lại, đúng là tên đáng chết, đến thật không đúng lúc.

Ngoại trừ Cao Tiếu và Cổ Tư Văn theo sau, ngoài ra, còn có cả Tô Mị Nhi, lâu như vậy không ngờ tâm can bảo bối của mình lại trở nên cao quý như vậy.

– Tốt, tốt, như vậy mới phải, cái gọi là trên giường là dâm phụ bên ngoài là phu nhân, xem ra bảo bối của mình hiểu được bản chất trong đó rồi. Trên mặt Thường Nhạc không tự chủ được nở ra một nụ cười thản nhiên.

– Lão đại, nhớ chết đi được, ôm một cái đi!

Đồng chí Cao Tiếu lúc chạy tới trước mặt Thường Nhạc giang hai tay chuẩn bị nhiệt liệt ân cần thăm hỏi.

Thường Nhạc vung tay lên, một dòng khí mạnh mẽ tạo thành một lá chắn quỷ dị ở trước mặt, tiếp theo lại xoay tròn một độ cong, trước mặt Cao Tiếu xuất hiện một đạo ánh sáng loé lên.

– Tia Chớp!

Cổ Tư Văn ở đằng sau nhìn choáng váng, trong thời gian ngắn như vậy thực lực của lão đại mình không ngờ lại có sự đột phá đến vậy, đúng là đồ biến thái quá đi.

Cao Tiếu cả người run rẩy đứng đó, ánh mắt đáng thương nhìn Thường Nhạc, động tác của tiểu đệ mặc dù có điểm thất thố nhưng tâm tình hoan nghênh lão đại vẫn là chính xác mà.

Thường Nhạc ánh mắt hướng nhìn sang Tô Mị Nhi, chỉ thấy cô nàng cao quý lập tức tràn đầy xuân tình, cô đi tới trước mặt Thường Nhạc, trong lúc Thường đại thiếu gia còn chưa kịp có phản ứng, cái miệng anh đào nhỏ nhắn đã dán chặt vào.

Đầu lưỡi mang theo hương thơm tiến vào trong miệng Thường Nhạc rồi tiến hành vận động thăm dò hỏi han kịch liệt. Biểu hiện vừa rồi của Quai Quai so sánh với Tô Mị Nhi đơn giản là kiến gặp voi.

– Lão đại không hổ danh là lão đại, phụ nữ nhiệt tình như vậy cũng chỉ có lão đại mới có thể hàng phục à. Cổ Tư Văn tán thưởng.

Đối với việc Cao Tiếu và Cổ Tư Văn có thể nhanh chóng như thế tìm được mình, Thường Nhạc cũng không cảm thấy kinh ngạc, tiến vào đại bản doanh Điểm G, học viện Kiêu Tử cho dù là có thêm một con kiến bọn họ cũng biết rất rõ.

– Gần đây, mọi người có cảm thấy Điểm G có gì bất thường không? Thường Nhạc sau khi mút mát cái miệng của Tô Mị Nhi thì nét mặt cười thản nhiên.

Cao Tiếu hơi sửng sốt: – Điểm G của chúng ta hiện tại đã thống nhất học viện Kiêu Tử, đồng thời cũng phát triển thế lực của mình trong các trường trên cả nước, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, làm gì có gì khác thường, ha ha, lão đại cứ việc yên tâm.

Cổ Tư Văn lại hơi nhíu mày chậm rãi nói: – Thời gian gần đây thật sự rất yên tĩnh, Điểm G mở rộng cũng quá thuận lợi rồi, tôi vẫn hoài nghi trong chuyện này có sự sắp xếp của ai đó để dễ bề làm phân tán lực lượng của Điểm G chúng ta, tuy nhiên rốt cục là ai cũng không có cách nào xác định.

Cái đầu nhỏ nhắn của Tô Mị Nhi hơi nâng lên nhẹ nhàng nói: – Mộ Dung Trường Thiên thực sự bại quá nhanh, nhưng Mộ Dung gia lại chỉ có mấy người trẻ thế hệ sau có chút phản ứng, điều này có vẻ hơi lạ, dựa vào chút trực giác, dường như Mộ Dung Trường Thiên chưa chết…nhưng…

Lúc Tô Mị Nhi nói tới đây, tâm tình Thường Nhạc chấn động mạnh, con mắt hắn chăm chú nhìn chằm chằm vào mặt Tô Mị Nhi khích lệ nói: – Nói tiếp đi, tại sao em cảm thấy Mộ Dung Trường Thiên chưa chết?

Tô Mị Nhi sửng sốt tiếp xúc với ánh mắt ủng hộ kia của Thường Nhạc, cô hít sâu một hơi nói: – Bởi vì em luôn cảm giác có đôi mắt nhìn chằm chằm sau lưng mình nên mới cảm thấy vậy.

Quai Quai nghe nói vậy cái đầu nhỏ nhanh chóng hướng bốn phía nhìn ngóng, bàn tay nhỏ bé theo bản năng túm lấy quần áo Thường Nhạc, rõ ràng cô nàng cảm thấy sợ.

– Mộ Dung Trường Thiên rõ ràng đã chết, làm sao có thể sống sót? Cao Tiếu vẻ mặt khó tin.

Còn Cổ Tưư Văn lại nhíu mày thật sâu, thần sắc hơi cổ quái nói: – Nếu Mộ Dung Trường Thiên thực sự chưa chết như vậy thì có một vài việc nhỏ xảy ra gần đây có thể giải thích rồi.

– Chuyện gì? Thường Nhạc nhìn chằm chằm Cổ Tư Văn, nếu chỉ có mình mình cảm thấy Mộ Dung Trường Thiên còn sống thì có thể đây chỉ là một loại ảo giác, nhưng liên tiếp có những chuyện kì lạ vậy thì không chỉ đơn giản ngẫu nhiên như vậy.

Cổ Tư Văn vẫn bình tĩnh nói: – Gần đây lực lượng nòng cốt Long Nha luôn vô duyên vô cớ biến mất, lúc đó, chúng tôi không hề để tâm đến chuyện này…

Thường Nhạc lộ ra điệu cười tà tà nói:

– Bất kể là Mộ Dung Trường Thiên đã chết hay chưa chúng ta nhất định phải tự chứng minh, cho dù gã có là quỷ ta cũng phải huỷ diệt.

Mộ Dung Trường Thiên rốt cục có chết hay không? Phán đoán của Thường Nhạc có phải chỉ là một loại ảo giác?

Lúc Thường Nhạc hướng nhìn tới Tô Mị Nhi, cô bỗng điềm nhiên cười nói: – Em có thể dẫn con quỷ kia đến.

Học viện Kiêu Tử – ban đêm.

Tô Mị Nhi thái độ khác thường, không ngờ không để cho cao thủ Điểm G hộ tống về nơi ở mà ngược lại cô ở chỗ ven hồ trong trường học, lẳng lặng yên nhìn những vằn nước gợn trên mặt hồ.

Thần sắc cô mang theo chút nhung nhớ, lại có chút sầu não, không lâu trước đó, Mộ Dung Trường Thiên thường đưa mình tới đây, cô đã lưu lại ở nơi này rất nhiều niềm vui.

Nhưng hết thảy đã trôi đi theo thời gian và hoàn toàn biến mất.

– Trường Thiên, anh có linh thiêng liệu có tha thứ cho em không? Rất lâu sau, Mị Nhi bỗng chậm rãi mở miệng nói.

– Không, sẽ không tha thứ cho cô.

Thanh âm mơ hồ kia như truyền tới từ địa ngục, lại như đến từ trời xanh.

Thân hình mềm mại của Tô Mị Nhi run rẩy, cô vội vã xoay người, bốn phía xung quanh không có người, sắc mặt cô kinh nghi bất định cái miệng nhỏ kêu lên:

– Trường Thiên, là anh sao? Là hồn ma của anh sao? Nếu là anh sao lại không hiện thân?

Bốn phía vẫn không có động tĩnh.

Tô Mị Nhi vẫn nói: – Lẽ nào sau khi anh chết rồi gan cũng nhỏ đi sao?

– Á.

Bỗng nhiên Tô Mị Nhi cảm giác được thân mình mềm mại ôm lấy mình, cô kinh hãi kêu lên.

– Cục cưng, là anh!

Thanh âm quen thuộc của Thường Nhạc truyền tới từ phía sau Tô Mị Nhi.

Trong nháy mắt cô đã nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của Thường Nhạc.

Tô Mị Nhi giận giữ nhìn Thường Nhạc liếc mắt nói: – Doạ người ta sợ muốn chết.

Thường Nhạc cười tà tà: – Cục cưng, em lập công lớn rồi, Mộ Dung Trường Thiên chưa chết.

– Cái gì? Vừa rồi…là thật sao? Tô Mị Nhi kinh nghi nhìn bốn phía.

Thường Nhạc thản nhiên cười nói:

– Yên tâm, gã đã đi rồi, dù gã đã đủ cẩn thận rồi nhưng vẫn nói ra, chỉ gã hắn mở miệng thì không có cách nào che dấu mình nữa rồi.

Nét tươi cười nghiền ngẫm trên mặt Thường Nhạc ngày càng rõ ràng, mà Tô Mị Nhi cũng có phần khó hiểu nói: – Mộ Dung Trường Thiên rõ ràng chết rồi, sao có thể sống lại?

Thường Nhạc cũng không hiểu, người chết đi không thể sống lại, điều này đến trẻ con ba bốn tuổi cũng hiểu được, nhưng Mộ Dung Trường Thiên lại có thể sống lại, tại sao lại như vậy?

Từ lúc có được sức mạnh trong người Công Tôn Khả Nhân, thân thủ Thường Nhạc đã có biến hoá nghiêng trời lệch đất, nhưng chính mình vừa rồi lại cảm giác được thân thủ của Mộ Dung Trường Thiên trực ép mình.

Tốc độ quỷ dị, bóng dáng mơ hồ như không…

Tô Mị Nhi lo lắng nhìn sang phía Thường Nhạc, Thường Nhạc vỗ vỗ khuôn mặt Tô Mị Nhi nói: – Cục cưng, yên tâm, bọn chuột nhắt không nhận ra người cuối cùng cũng chỉ có thể tiêu vong.

Nhẹ vỗ tay hắn nói: – Ra cả đi.

Chỉ thấy Cao Tiếu, Cổ Tư Văn, Huyết Hổ, Quang Minh cùng Thần từ trong bóng tối đi ra.

Bọn họ mỗi người đều rất xuất sắc, đều là những người Thường Nhạc rất coi trọng, Thường Nhạc nhìn chăm chăm nhóm bộ hạ này nói. – Tôi hi vọng ngày mai có thể chơi trò chơi với Mộ Dung Trường Thiên, mọi người đi chuẩn bị một chút, tận lực thúc đẩy trò đĩa quay, nếu không trò chơi rất tẻ nhạt sẽ không có ý nghĩ gì.

Ánh mắt Quang Minh lấp lánh nói: – Lão đại, có phải là có thể đại khai sát giới rồi không?

– Nhã nhặn, tố chất, đừng làm cho Điểm G của chúng ta mất mặt. Thần thái lạnh lùng nhìn liếc qua Quang Minh thản nhiên nói nhưng theo sự hưng phấn từ trong mắt hắn cũng thấy hắn có vài phần chờ mong.

Huyết Hổ lại lập tức xắn tay áo nói: – Tôi muốn tự tay giải quyết tên Mộ Dung Trường Thiên kia.

Cao Tiếu bĩu môi cười hì hì nói: – Mọi người cứ làm đi, tôi chỉ ở bên cạnh quay lại mấy đoạn huy hoàng là được, không ai phản đối chứ?

Cổ Tư Văn trực tiếp mở miệng nói: – Tôi chỉ phụ trách lên kế hoạch, về phần đối phó với Mộ Dung Trường Thiên công việc nặng nhọc này để cho người khác làm đi.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Phần 233
Phần 234
Phần 235
Phần 236
Phần 237
Phần 238
Phần 239
Phần 240
Phần 241
Phần 242
Phần 243
Phần 244
Phần 245
Phần 246
Phần 247
Phần 248
Phần 249
Phần 250
Phần 251
Phần 252
Phần 253
Phần 254
Phần 255
Phần 256
Phần 257
Phần 258
Phần 259
Phần 260
Phần 261
Phần 262
Phần 263
Phần 264
Phần 265
Phần 266
Phần 267
Phần 268
Phần 269
Phần 270
Phần 271
Phần 272
Phần 273
Phần 274
Phần 275
Phần 276
Phần 277
Phần 278
Phần 279
Phần 280
Phần 281
Phần 282
Phần 283
Phần 284
Thông tin truyện
Tên truyện Thiếu gia phong lưu - Quyển 2
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Truyện dâm Trung Quốc
Ngày cập nhật 08/11/2017 22:11 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Gán nợ - Tác giả Sịp
Phải mất 5 năm dài đằng đẵng, tôi mới được bà Ỉ giải phóng cho món nợ mà má tôi mượn ở bả. Ngày tôi dìa nhà bả, tôi chỉ là một đứa trai vừa lớn, tôi đã phải phung phí tuổi thanh xuân của tôi để hầu hạ sự ham muốn của bả đến tận cùng sức lực, trả nợ bả từ thân xác đến tinh thần của tôi, làm cho tâm tư vốn hiền lành của tôi giờ trở nên vẩn đục, hoen ố. Vậy mà con mẻ vẫn còn khoe tá lả là đã giảm bớt cho tôi thời gian trả nợ rút ngắn đi, chứ nếu cứ mụ áp dụng thẳng rẵng ra thì phải thêm vài năm nữa mới đủ. Mồ cha mụ, tham chi mà tham dữ, mụ còn muốn hốt hồn bọn trẻ mới lớn của tụi tôi tới khi nào để thỏa mãn lòng dục của mụ đây. Nói nào ngay, kể từ ngày thằng bạn lên phụ giúp với tôi phục vụ con mẻ thì cả hai đứa tôi thay nhau chơi mụ hả hê, chứ sức riêng mỗi đứa dù cho có khỏe tới đâu cũng lo về...
Phân loại: Truyện sex dài tập Đụ máy bay Đút tay vào lỗ đít Sex bú cặc Sex bú vú Truyện bóp vú Truyện liếm đít Truyện móc lồn Truyện ngậm cặc Truyện sex liếm lồn
Sông quê mùa nước lũ
Phần 37 Con dốc đây rồi, cây đa cụt ngọn đầu dốc đây rồi, nhưng căn nhà bác Lý nằm ở bên trái năm xưa sao không còn nữa, bên kia dãy nhà các chị không thấy bóng chị Ngân, chị Cúc bước qua. Tôi bước qua cưa xe mắt nhìn tư lự thủng thẳng bước theo bờ cỏ, vặt sắn dọc theo bờ suối trùm lên nền nhà cũ, khoảng suối qua bao mùa lụt nay lở loét rông ra, cây cầu bắc ngang qua suối không còn, cảnh xưa đã mất. Chú lái xe bước lại, tiếng ông cất lên. Ông tìm cái gì à? Ừ tôi tìm cái... mà bây giờ không có. Chị Hằng nãy giờ im lặng ánh mắt dõi theo, bước lại chị bảo: Tình ơi sắp tối rồi, giờ lo nơi nghỉ đã. Ngay đầu con dốc, cái quán nước hiện ra, hỏi nhà bác Lý, cô chủ quán bảo: Cháu mới lên đây được mấy năm không biết đâu chú ạ! Hỏi về con thác. Bây giờ nó đã là một phần của khu du lịch, cô chú muốn tìm nhà nghỉ phải đi khoảng cây số...
Phân loại: Truyện sex dài tập Địt nơi công cộng Đụ chị dâu Đụ máy bay Đụ mẹ vợ Đụ với hàng xóm Truyện loạn luân Truyện ngoại tình Truyện phá trinh
Bà chằn lửa - Tác giả Sịp
Chừng như chị Hai bị hóc xác mía nên thấy chị giúi khúc gậy vào hai bên kẽ răng để lấy dằm ra, nghe bả ọc ọc tựa súc miệng. Tôi nhướn tới một cú, nguyên cây mía đâm tọt vô mồm bả, bả ré lên và há hết cỡ họng làm cái ót thiệt đã. Thế là bà chị nín khe, tước lấy tước để tấm mía và mút chất ngọt nghe khẹc khẹc. Phía bên này tôi cũng ngoạm nguyên cái bánh bẻng vô mồm, tôi giũ bụi bột và ăn nhàu ăn nhỉ, cái bánh tét ra có dây có nhợ. Tôi mút chóc chóc, chị cũng mút le te, hai chị em thi nhau thổi kèn, tôi dành chơi cái kèn đồng bởi nó tòe loe phủ hết lên miệng, tôi rặn hơi thổi mới đã. Còn chị chọn cái trôm bon, đầu nhọn hoắt, bấm bấm nhịp nhịp, lâu lâu lại mút cho trơn rồi thổi tiếp. Nhìn hai chị em tận tình tấu nhạc, ai cũng thấy hùng hồn. Khi thì bà chị lật nghiêng, dạng và khua động hai chưn như kêu cứu, khi thì tôi lồm cồm cố ngồi lên...
Phân loại: Truyện sex dài tập Đụ chị gái Sex bú vú Truyện bạo dâm Truyện bóp vú Truyện loạn luân Truyện sex vần B

Thể loại

Top 30 truyện sex hay nhất

Top 7: Phá trinh
Top 15: Vắng chồng
Top 18: Yến
Top 20: Cô hàng xóm
Truyện sex có thật Truyện sex loạn luân Truyện sex hiếp dâm Truyện sex vợ chồng Truyện sex ngoại tình Sói săn mồi