Bạn đang đọc truyện sex tại trang web TruyenDam.org
Đọc truyện sex ở 'Truyện dâm chấm org' sẽ giúp bạn có thêm rất nhiều kiến thức về chuyện địt nhau... Đọc càng nhiều, địt nhau càng giỏi!
Từ ngày 10/05/2022 truyensex.tv đổi sang tên miền mới: truyensextv.moe
Truyện người lớn » Truyện sex dài tập » Thiếu gia phong lưu – Quyển 2 » Phần 274

Thiếu gia phong lưu - Quyển 2

Phần 274

– Dùng cái gì để ủng hộ anh? Trên khuôn mặt xinh đẹp của Thánh nữ Hắc Ám hiện ra sự kinh ngạc, cô thật sự không thể tưởng tượng được, cái gì có thể ủng hộ Thường Nhạc.

Bản thân mình lại có thứ này sao?

– Hôn tôi, chỉ cần Thánh nữ Hắc Ám xinh đẹp hôn tôi để làm tăng sự tự tin của tôi. Trên mặt Thường Nhạc lộ ra nụ cười kỳ quái, hơi di chuyển nói: – Đương nhiên, tôi hy vọng em sẽ dùng tâm của mình để hôn tôi.

Thánh nữ Hắc Ám thế nào cũng không ngờ tới Thường Nhạc sẽ nói ra câu này, đôi mắt xinh đẹp của cô nhìn chằm chằm Thường Nhạc, sau đó chậm rãi mở miệng: – Quả thực, xét về bất kỳ phương diện nào, anh cũng đều là người đàn ông xuất sắc, nhưng để tôi thật tâm hôn anh thì còn lâu.

Thường Nhạc hướng mắt nhìn sang, trên khuôn mặt, đôi mắt đen sâu thẳm lộ vẻ tang thương và đau buồn, làm cho người khác không thể cân nhắc, hắn ý nhị mà thở dài nặng nề: – Tôi vẫn luôn cho rằng mình đã đủ đẹp trai, ưu tú, Thánh Nữ Hắc Ám nhất định đã thích tôi. Thật không ngờ tới tất cả trong chớp mắt chỉ là ảo tưởng của cá nhân tôi mà thôi. Nếu vậy, tại sao em lại tới nơi này? Chẳng nhẽ chỉ là muốn mang một người tới cho tôi thôi sao?

Đôi mắt Thánh nữ Hắc Ám nhìn chằm chằm Thường Nhạc, mỉm cười ngọt ngào, nhẹ nhàng nói: – Những lời này nếu nói với những người phụ nữ khác có lẽ còn hữu dụng, nhưng đối với tôi thì còn non nớt lắm.

Vừa dứt lời, thân hình mềm mại của Thánh nữ Hắc Ám liền biến mất trong bóng đêm, bóng lưng dần biến mất trong bóng đêm ấy như một âm hồn, làm cho người khác sinh ra một loại cảm giác vô cùng phấn khích.

Rất nhiều người có thể nói được tình yêu chân chính là gì, Thường Nhạc không thể có được đáp án từ Thánh nữ Hắc Ám, nhưng hắn biết rõ, Thánh nữ Hắc Ám tuyệt đối có tình cảm với mình.

Thường Nhạc vẫn lẳng lặng đứng ở đó, cả người thoạt nhìn giống như một bức tượng điêu khắc tỉ mỉ, một chút tốt đẹp trong mộng ảo dần biến mất.

Đệ Nhị Mộng lẳng lặng đứng bên cửa sổ nhìn Thường Nhạc, cô biết rõ nội tâm Thường Nhạc không hề bình tĩnh, nhưng cô cũng không đi ra an ủi hắn.

Trong nội tâm cô rất rõ, nếu Thường Nhạc vẫn luôn đứng ở chỗ này, tất nhiên sẽ có nguyên nhân của nó, cho nên cô cũng cùng đứng bầu bạn với Thường Nhạc. Tuy nhiên, khoảng cách đứng giữa hai người hơi xa.

– Đến rồi, cuối cùng cũng đến rồi!

Trên mặt Thường Nhạc bỗng nhiên lộ ra nụ cười kỳ quái. Giờ phút này, hắn liền như thợ săn chờ thu hoạch, hắn cần trông coi, cần gặt hái được kết quả.

Từ việc Lam Tử xuất hiện đầu tiên, đến Thánh nữ Hắc Ám, lại đến sự xuất hiện của cô gái xinh đẹp này, bất kể các cô có thân phận gì, xuất phát từ mục đích gì, nhưng các cô đều có một điểm hoàn toàn giống nhau.

Các cô đều quan tâm tới mình, ít nhất các cô đều không hy vọng mình thất bại, nhưng rốt cục các cô ấy yêu mình được bao nhiêu. Chính mình chỉ có thể nói núi cao còn có núi cao hơn, bận rộn tới tận bây giờ, các cô ấy yêu mình được bao nhiêu phần chỉ có trời mới biết.

– Em đã đến rồi!

– Đến rồi!

Hai người nhìn nhau, ánh mắt nhìn đối phường chỉ giống như nhìn bạn bè thân. Ngay cả Thường Nhạc cũng cảm thấy kinh ngạc, hắn cảm thân bản thân mình hiện tại và trước kia dường như bất đồng.

Nếu như nói trước kia, chỉ cần nhìn thấy mỹ nữ liền như một nhà sưu tầm vĩ đại, muốn sưu tầm lại, nhưng hiện tại chỉ như một người thưởng thức, muốn nhấm nháp tỉ mỉ những sản phẩm mình đã sưu tầm được.

Hắn muốn đọc được và hiểu được mỗi một người phụ nữ, bất kể các cô là loại người gì, chỉ cần các cô ấy là người mình thích, liền hi vọng hiểu được toàn bộ họ.

Đã từng có thời gian Thường Nhạc điên cuồng chiếm giữ, lại quên mất mỹ nữ như những đóa hoa tươi đẹp, đem cất giữ như vậy, nếu chỉ là để thưởng thức, thì hoa rất nhanh sẽ héo tàn.

Cho nên tại thời khắc này, Thường Nhạc đã bắt đầu tỉnh ngộ, hắn rất tỉnh táo ý thức được, bất kể phương diện nào đều phải hoàn mỹ, ít nhất bản thân mình phải đối đãi thật tốt với từng vật chiếm giữ được.

Giang Hoán Sa cũng không nghĩ tới, mình sẽ nói ra những lời như vậy, thậm chí không hề suy xét, giống như Thường Nhạc chính là người mình thân thiết nhất.

Nếu như nói chính mình chán ghét Thường Nhạc, thì Giang Hoán Sa cảm thấy mình đã từng ghét hắn, chí ít miệng lưỡi và ánh mắt Thường Nhạc làm cô chán ghét.

Nhưng mỗi khi bản thân ổn định lại tinh thần, Giang Hoán Sa lại cảm thấy tất cả cũng không thể làm cho mình chán ghét Thường Nhạc, những ưu điểm của hắn còn nhiều hơn so với khuyết điểm.

Ít nhất nụ cười xấu xa trên khuôn mặt kia đôi khi cũng có chút sức hấp dẫn.

– Hoán Sa, có phải em cảm thấy tôi cười rộ lên rất có sức hấp dẫn hay không?

Lời nói của Thường Nhạc bang lên bên tai Thường Nhạc làm cho Giang Hoán Sa bị dọa giật mình, cả khuôn mặt cô đỏ lên.

Cô mấp máy miệng, cô gắng duy trì sự lạnh lùng của bản thân, chậm rãi mở miệng nói: – Thường Nhạc, tôi chỉ muốn nhìn anh một chút xem anh sẽ thua thế nào thôi.

– Thắng thua ngày mai mới có thể biết được. Giang Hoán Sa, hiện tại em tới có phải là hơi sớm không, nếu như là đến ủng hộ tôi thì vừa đúng lúc. Thường Nhạc nói năng dứt khoát mà linh hoạt.

Giang Hoán Sa cảm giác nói chuyện với tên vô lại này thực là muốn chết, cho nên cô im lặng, xoay người chuẩn bị rời đi.

– Haizz, kỳ thực trận đấu với Kim ngày mai, tôi không có lấy một phần chắc chắn. Một khi tôi thất bại, tôi sẽ lựa chọn vĩnh viễn rời xa thế giới này. Ngay khi bóng dáng Giang Hoán Sa sắp biến mất, giọng nói của Thường Nhạc lại vang lên.

Lời nói của Thường Nhạc khiến Giang Hoán Sa vốn đã bước đi liền ngừng lại, ánh mắt cô phức tạp nhìn Thường Nhạc, bỗng nhiên nói: – Nếu biết mình sẽ thất bại, tại sao còn mạnh miệng yêu cầu?

Thường Nhạc bỗng nhiên mỉm cười nói: – Hoán Sa, em còn nói không quan tâm tôi. Em hiện giờ càng xinh đẹp, đáng yêu hơn lúc bình thường.

Giang Hoán Sa cuối cùng cũng nhận ra vừa rồi bản thân mình lơ đãng đã biểu hiện ra sự nhu nhược trước mặt Thường Nhạc, cô hung tợn trừng mắt nhìn Thường Nhạc nói:

– Thường Nhạc, tôi thành thực nói cho anh biết, Giang Hoán Sa tôi cho dù có yêu chó yêu mèo, cũng không có khả năng yêu anh.

Thường Nhạc mỉm cười tự nhiên, phóng khoáng, thần sắc nghiêm túc nói: – Hoán Sa, tôi hiểu phụ nữ các em bình thường đều thích nói ngược, nếu như nói không yêu vậy có nghĩ là yêu, đúng không?

Giang Hoán Sa cảm thấy lần này mình tới thực là sai lầm, rõ ràng muốn nhìn hắn một chút, lo lắng cho hắn như vậy, không ngờ lại thấy mặt vô lại nhất của hắn.

Cô bỗng nhiên đi về phía Thường Nhạc.

Thường Nhạc hơi sững sờ nhưng lập tức mỉm cười, chẳng lẽ Giang Hoán Sa muốn chủ động hiến thân? Hắn hơi khép mắt lại, dường như chờ đợi nụ hôn của Giang Hoán Sa.

– Anh dựa vào cái gì mà nói như vậy?

Thường Nhạc tuy thông minh nhưng lại không ngờ rằng Giang Hoán Sa có thể hỏi một câu như vậy, cả người hắn hoàn toàn ngây ngẩn, lập tức cười tự nhiên, phóng khoáng nói: – Bởi vì em là một trong những vật sưu tầm xinh đẹp của tôi. Chỉ cần là vật sưu tầm của tôi thì tất cả đều phải yêu tối, vì vậy, em cũng không thể không yêu vận mệnh của tôi.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Giang Hoán Sa hồng lên nói: – Thường Nhạc anh đừng làm bộ Bỗng nhiên Giang Hoán Sa dừng lại, bởi vì cô phát hiện ra mình với Thường Nhạc nói chuyện như những cặp tình nhân.

Tình yêu giống như vòng quay của số mệnh, khi hai người nói chuyện, vòng quay ấy đã bắt đầu chuyển động.

Giang Hoán Sa đã rời khỏi chỗ này vì cô phát hiện ra mình và Thường Nhạc đấu võ mồm, kết quả chắc chắn là Thường Nhạc thắng.

Tục ngữ nói không sai, người không biết xấu hổ là người vô địch thiên hạ mà Thường Nhạc dường như hoàn toàn phù hợp với những lời này.

– Lão Đại, khi nào thì em mới có thể trở thành vật sưu tầm của anh?

Cho dù nhắm mắt lại cũng có thể đoán ra, người có thể nói ra những lời như vậy chỉ có đồng chí Tiểu Bảo giờ phút này đang đứng trước cửa của chúng ta.

Trên khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn mang nụ cười ngọt ngào, mềm mại.

– Bịch!

Thường Nhạc không hề nghĩ ngợi, nhanh chóng túm lấy Tiểu Bảo, ném vào bên trong tổng bộ. Cô bé đáng chết này quả thực là một ma đầu khiến ngời khác đau đầu.

Đối phó với một ma đầu như vậy, việc đơn giản nhất chính là dứt khoát dùng vũ lực.

Tiều Bảo sờ sờ mông mình đã bị Thường Nhạc ném cho nở hoa, hung tợn nhìn hắn nói: – Bà đây sẽ không cưới ai ngoài Thường Nhạc.

Thường Nhạc nghe được lời của Tiểu Bảo, hoàn toàn không nói gì. Giữa mình và Tiểu Bảo dường như còn có khoảng cách, mà cũng chính nhờ khoảng cách như vậy mới có thể khiến cho Tiểu Bảo tung hoành thiên hạ.

Tiểu Bảo day day cái mông của mình, từ dưới đất vội vàng bò lên trên lầu, đi tới bên người Đệ Nhị Mộng, ngạc nhiên dò hỏi: – Chị, chị là vật sưu tầm thứ mấy của anh Thường Nhạc? Chẳng lẽ chị không ăn dấm sao? Chờ em cưa được anh Thường Nhạc, em nhất định sẽ bắt anh ta quăng hết những vật sưu tầm khác đi.

Đệ Nhị Mộng mỉm cười thản nhiên, trong lòng cô căn bản cũng không để ý mình là vật sưu tầm thứ mấy, cô chỉ cần biết Thường Nhạc yêu mình, như vậy là đủ rồi.

Tất cả những thứ khác đều không sao cả.

Về phần Tiểu Bảo, đối với cô em gái bảo bối này của mình, trong thâm tâm cô còn muốn cảm tạ cô ấy, nếu không phải cô ấy quấy rối, nếu không phải cô ấy bán đứng mình, có lẽ cô và Thường Nhạc không thể nhận thức. Từ quen biết tới hiểu nhau cuối cùng mới yêu nhau, tất cả đều như một tình yêu kỳ diệu, cũng đủ cho cô hồi tưởng lại.

Đương nhiên, Đệ Nhị Mộng cũng ngày càng hiểu rõ Tiểu Bảo này đúng là một cô em gái nghịch ngợm đối với Thường Nhạc có một loại tình cảm đặc thù, nhưng những việc này đều không thể tránh được.

Tất cả đều tùy duyên, dù sao em gái mình sợ cũng chỉ có Thường Nhạc bại hoại đáng chết này mới có thể hàng phục cô ấy. Nghĩ tới đây Đệ Nhị Mộng không khỏi mỉm cười điềm nhiên.

– Chị, chị mau nhìn xem một vật sưu tầm khác của anh rể tới rồi.

Bỗng nhiên lúc đó, Tiểu Bảo lại chỉ ra bên ngoài kêu la. Chỉ nhìn bộ dạng kích động của Tiểu Bảo, hiển nhiên có thể thấy tỷ lệ ghen lớn hơn một chút.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Phần 233
Phần 234
Phần 235
Phần 236
Phần 237
Phần 238
Phần 239
Phần 240
Phần 241
Phần 242
Phần 243
Phần 244
Phần 245
Phần 246
Phần 247
Phần 248
Phần 249
Phần 250
Phần 251
Phần 252
Phần 253
Phần 254
Phần 255
Phần 256
Phần 257
Phần 258
Phần 259
Phần 260
Phần 261
Phần 262
Phần 263
Phần 264
Phần 265
Phần 266
Phần 267
Phần 268
Phần 269
Phần 270
Phần 271
Phần 272
Phần 273
Phần 274
Phần 275
Phần 276
Phần 277
Phần 278
Phần 279
Phần 280
Phần 281
Phần 282
Phần 283
Phần 284
Thông tin truyện
Tên truyện Thiếu gia phong lưu - Quyển 2
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Truyện dâm Trung Quốc
Ngày cập nhật 08/11/2017 22:11 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Cô giáo Mai - Tác giả Lê Thị Quỳnh Lan
Tôi lại sofa ngả người ra nằm ngửa mệt lã vì say rượu và cũng vì đã quá nhừ tử sau khi ra bốn lần với Huân. Tôi nằm đó nhì n ngắm cặp trai thanh gái lịch đang bắt đầu những trận tấn công thăm dò. Huân đứng đấy cắn răng chịu trận trong khi chị Quyên nhiệt tình chuốt đẹp con cặc “khoai đầu mùa”. Chị nhắm chặt hai mắt lại, dồn hết nổ lực và kỹ thuật tân kỳ, ngậm cả hai hòn dái Huân mà ăn, mà nút. Rồi chị Quyên vật thằng bé nằm xuống thảm, banh háng Huân ra mà liếm bắp vế, liếm bẹn, liếm vú, và luôn cả lỗ đít. Huân sướng lắm mà không dám la. Anh chàng cắn chặt hai hàm răng lại mà chịu đựng, vì chất men nồng của hail y rượu đã làm anh hùng hơi choáng váng không còn kiểm soát được. Bởi vậy, chị Quyên chơi độc, thết rượu trước, tấn công sau. Hai bàn tay Huân thỉnh thoảng đập mạnh xuống nền đất trông giống võ sĩ đô vật đang bị kẹt thế. Chị Quyên quay ngược đầu lại liếm để có...
Phân loại: Truyện sex dài tập Địt nát lồn Đụ cô giáo Đụ máy bay Đụ tay ba Sex bú cặc Sex bú vú Truyện bóp vú Truyện học sinh Truyện phá trinh Truyện sex bú lồn Truyện sex liếm lồn
Tình cũ
Tôi mệt nên cũng chẳng muốn bắt chuyện. Vợ tôi ôm chầm lấy tôi mà hun hít khắp nơi. Cũng lần đầu tôi nghe cổ cám ơn : anh cho em một bữa nhớ đời, em không bao giờ quên đâu anh. Tôi thườngqua mặt vợ dài dài để trốn đi với Bốn, bởi vì tôi biết có lánh mặt cũng chẳng được. Bốn đeo tôi dai như đỉa, đút cho cô ăn mấy vẫn không no. Cô dọa tôi nếu lơ là bỏ rơi là cô sẽ tìm đến học với vợ tôi hết mọi chuyện, khi đó đừng trách là cô ác. Tôi dù chẳng phải là một người đam mê sắc dục, nhưng có đàn ông nào mà chẳng tòm tem. Thế nên, mặc nhiên tôi đặt Bốn vào thành phần dự bị, y như các nhà huấn luyện có danh sách cầu thủ dự phòng của mình. Tôi chỉ dùng Bốn trong những trường hợp ngặt nghèo kẹt đạn. Tỷ dụ vợ đến ngày hành kinh, hoặc khó ở, hoặc về ngoại, hoặc tôi muốn tìm thêm hơi hướm bên ngoài, chẳng gì ăn bún thét cũng đổi món cho hay, cho lạ. Bốn...
Phân loại: Truyện sex dài tập Đụ người yêu cũ Truyện của kiều bào
Bước chân âm thầm - Tác giả Sịp
Phần 30 Cậu nhỏ không ngờ bữa nay cô giáo lại chịu chơi và hưởng ứng tận tình như vậy. Phải chăng con người ta đôi khi vì hoàn cảnh buộc phải sống khép kín lòng mình, nhưng trong tiềm thức thì luôn có những đợt sóng ngầm chỉ chực phá vỡ bờ khi có dịp. Bây giờ nếu có ai nhìn cô Hoan dưới lăng kính một nhà mô phạm đầy nhiệt huyết và rất mực kín đáo chắc là không nghĩ ra. Bởi vì cô đang lồng lên như con ngựa bất kham dưới cái miệng của cậu nhỏ. Nãy giờ thằng bé cắn bú nút lồn cô lại thay phiên nhay liếm bóp day luôn cả hai vú cô nữa thì cô chịu sao cho thấu. Cô đã thoát xác trở thành một con người bình thường để tận hưởng khoái lạc đang tràn vào dằn vặt cô. Từng đợt, từng đợt, sự day dứt và niềm cực khoái gợn lên ở hai vú rồi chuyển xuống háng và lại từ lồn cô trở ngược lên ngực, những cơn sướng dập dềnh như nước liếm đáy thuyền, róc rách, róc rách và âm ỉ dữ tợn. Thằng...
Phân loại: Truyện sex dài tập Đụ cô giáo Sex bú vú Truyện bóp vú Truyện móc lồn Truyện sex bú lồn Truyện sex day lồn

Thể loại

Top 30 truyện sex hay nhất

Top 7: Phá trinh
Top 15: Vắng chồng
Top 18: Yến
Top 20: Cô hàng xóm
Truyện sex có thật Truyện sex loạn luân Truyện sex hiếp dâm Truyện sex vợ chồng Truyện sex ngoại tình Sói săn mồi