Bạn đang đọc truyện sex tại trang web TruyenDam.org
Đọc truyện sex ở 'Truyện dâm chấm org' sẽ giúp bạn có thêm rất nhiều kiến thức về chuyện địt nhau... Đọc càng nhiều, địt nhau càng giỏi!
Từ ngày 10/05/2022 truyensex.tv đổi sang tên miền mới: truyensextv.moe
Truyện người lớn » Truyện sex dài tập » Thiếu gia phong lưu – Quyển 2 » Phần 153

Thiếu gia phong lưu - Quyển 2

Phần 153

Ông ta đột nhiên cảm thấy Thường Nhạc bây giờ khác với Thường Nhạc mà anh trai của ôngông ta miêu tả. Ông ta có một dự cảm, nếu chỉ dựa vào những người trước mắt này để đối phó với Thướng Nhạc, có thể sẽ phải trả cái giá rất đắt, nghĩ đến đây ông ta không khỏi mở miệng nói với Băng Tuyết khi cô ta sắp rời đi.

– Được, tôi hoàn toàn đồng ý! Cô gái trẻ yêu tiền như yêu mạng sống này căn bản không hề có bất kì sự đắn đo nào, chỉ trong một thời gian ngắn, ánh mắt đã lóe lên một thứ ánh sáng làm cảm động lòng người. Bóng dáng đã có chút như sự mê hoặc của quỉ hướng đến giết Thường Nhạc.

Sở Thiên Hạo thấy Băng Tuyết đã ra tay, ông ta cũng đồng thời tấn công lên, ông ta biết rằng chỉ dựa vào Băng Tuyết thì tuyệt đối không phải là đối thủ của Thường Nhạc, mà mấy chục cao thủ hạng nhất ở bên cạnh cùng xông lên trợ giúp hai người tấn công.

Thường Nhạc không ngờ rằng lại bị kẻ khác cho vào chòng, nhưng nghĩ kĩ lại đây dù sao cũng thuộc địa bàn băng nhóm xã hội đen miền nam của Sở Thiên Hạo, đối phương có thể điều tra ra một cách rõ ràng tất cả cũng là chuyện đương nhiên!

– Nếu đã như vậy, thì nên cho chúng biết, nắm đấm của ai là cứng nhất! Nắm đấm của Thường Nhạc cũng đã cho ra, sức mạnh giống như sao băng vô cùng ngang tàng hung tàn hướng vào giết Băng Tuyết_người tấn công hắn đầu tiên.

– Ầm! Thân hình mảnh mai kiều diễm của Băng Tuyết dường như vô tình run lên 1 lát!

Thường Nhạc hít 1 hơi thật sâu, nén luồng hơi thở có phần hưng phấn trong lồng ngực xuống, nắm đấm từ tay phải phát ra ánh sáng kì lạ, lại một lần nữa không chút do dự mà dùng sức mạnh ngang tàng của mình để tiếp nắm đấm đã được Sở Thiên Hạo chuẩn bị từ lâu.

Sở Thiên Hạo buồn bực cất lên một tiếng rồi lùi về sau hai bước, nhưng Thường Nhạc tuyệt nhiên không có chút động tĩnh gì, bên cạnh đã có bốn người xông vào, chân của bọn chúng như những cây gậy sắt đã được tôi cứng vậy, đột nhiên nhằm vào đầu của Thường Nhạc mà đạp tới.

Đáng tiếc ngay giữa trên không, cơ thể của bốn người lại như diều bị đứt dây rơi xuống vậy.

– Cái gì! Sở Thiên Hạo nhìn bốn người chết trên mặt đất, sắc mặt có chút thay đổi, không ngờ cùng lúc Thường Nhạc vận dụng nắm đấm hắn lại còn có thời gian dùng đến phi đao. Thật không thể tin nổi!

Phi đao thật đáng sợ, lúc nãy ông ta lại không thể nắm chắc phương hướng chính xác.

– Các người tiếp tục tấn công đi! Kẻ yêu tiền Băng Tuyết thực chất không coi phi đao của Thường Nhạc ra gì, chỉ thấy tay của cô ta bỗng nhiên tạo thành trạng thái của một bông sen.

Những người bên cạnh dường như đang do dự, họ không dám đem mạng mình ra đánh cược. Vì bốn người lúc nãy xông lên đầu tiên chính là bốn người lợi hại nhất trong số hơn chục người bọn chúng, nhưng ngay cả quá trình phản ứng cơ bản đều không có mà đã chết. Nhưng Sở Thiên Hạo lại vừa dùng ánh mắt ra lệnh cho bọn chúng.

– Đao, phi đao!

Ngay lúc bốn trong số mười mấy người lao lên, phi đao lại lần nữa xuất hiện trong tay của Thường Nhạc, nhưng trong lúc Thường Nhạc đang định giải quyết bốn tên này, thì hắn bỗng thấy tay mình lành lạnh, đột nhiên không thể cử động được.

– Chuyện gì thế này? Trong đầu Thường Nhạc xuất hiện vừa xuất hiện mối nghi hoặc này, thì một cơn đau ghê gớm đã tấn công thân thể hắn, Thường Nhạc cảm thấy cơ thể mình như đang bay, loại cảm giác đó làm hắn rất không thoải mái.

– Băng hóa! Thường Nhạc đột nhiên nghĩ đến công phu của Băng Tuyết. Cô ta có 1 loại sức mạnh được gọi là Băng hóa, có thể làm cho cơ thể của người ta hoàn toàn bị đông cứng lại, hẳn nào hắn không cử động được, vậy mà hắn lại có thể bỏ qua một mắt xích quan trọng đến vậy.

Tuy nhiên thời gian để Thường Nhạc suy nghĩ không có là nhiều, ngay lúc cơ thể Thường Nhạc sắp ngã xuống, lại có 1 luồng sức mạnh rất lớn từ lưng truyền lên phần thân trên.

Sức va đập vô cùng mạnh tin rằng đối với người cao minh đi chăng nữa thì cũng không thể có nhiều sức lực mà phản kháng.

Thường Nhạc cảm thấy toàn thân như bị kim châm, đau đớn vô cùng. Nhưng trong lúc ngã mạnh xuống đất, trong cơ thể hắn lại có một nguồn sức mạnh lạ đột nhiên bộc phát.

Trong nháy mắt, cơ thể của hắn lại có thể tự phục hồi cơn đau lúc trước, hơn nữa sức mạnh lại còn tăng thêm.

– Được rồi, tôi đã làm xong việc nên làm, giờ thì nên trả tiền cho tôi rồi!

Băng Tuyết nhìn Thường Nhạc ở trước mắt bây giờ đã không thể động đậy, rồi quay sang nói với Sở Thiên Hạo.

Đáng tiếc lời của cô ta vừa nói ra, thì đột nhiên cảm thấy không đúng.

Sở Thiên Hạo vốn đứng cách cô ta khoảng 3m đột nhiên bắt đầu hành động, tốc độ rất nhanh, thoắt cái nắm đấm của ông ta đã hướng vào vùng bụng của Băng Tuyết một cách không thương tiếc.

Trong khoảng thời gian ngắn như vậy, khoảng cách lại gần như vậy Băng Tuyết thật sự không có thời gian để phản ứng, chỉ thấy thân thể của cô ta như chiếc lá rụng vậy, bị đánh bật ra. – Tại sao? Tại sao lại làm như thế? Tuy hệ thống thần kinh bị đánh đến mức đâu đớn từng cơn nhưng Băng Tuyết vẫn cố nhịn cơn đau tột cùng, run rẩy hỏi lại.

– Bởi vì cháu trai của tôi cần máu của kẻ mạnh, vì vậy cô phải chết! Sở Thiên Hạo dùng ánh mắt không chút tình thương nhìn Băng Tuyết, thật sự, trước tình thân thì lương tâm sẽ nhỏ đi rất nhiều.

– Nếu tao không để cô ấy phải chết thì sao nào? Một giọng nói khiến Sở Thiên Hạo nghe xong rất bức bối lại phát ra ngay lúc này.

Người sống không đáng sợ, ít nhất có thể đánh chết hắn! Người chết cũng không đáng sợ, ít nhất hắn cũng không thể nói chuyện, nhưng người nửa sống nửa chết mới thật đáng sợ.

Cần phải biết rằng hắn đã cách cái chết không bao xa nữa, chỉ cần có ai đó đẩy nhẹ một cái là có thể về gặp tổ tiên rồi, nhưng có điều điểm đáng sợ chính là đây, nếu đẩy tốt thì một lát là thành công, nhưng nếu đẩy không tốt, chỉ cần không cẩn thận một chút thôi là đầu có thể phải di cư đến vùng khác rồi.

– Sao cơ, không tin tao có thể đứng lên được à? Thường Nhạc nửa đùa nửa thật nhìn Sở Thiên Hạo mà nói.

– Giết hắn đi! Nhìn ánh mắt giống như ánh mắt người chết của Thường Nhạc Sở Thiên Hạo không tự chủ được mà run lên, ông ta ra lệnh cho thuộc hạ như phản ứng có điều kiện.

Dùng đạn, lần này bọn chúng không dám đến gần Thường Nhạc nữa, bọn chúng sợ phi đao của Thường Nhạc!

Thật ra ở những tình huống bình thường, bọn chúng đều kiêng kị dùng súng, điều này rất dễ tạo ra những phiền phức không đáng có, nhưng bây giờ đã không còn phải kiêng kị nữa rồi, nếu bọn chúng còn không dùng súng, tin rằng cái cơ hội để bọn chúng kiêng kị lần nữa cũng không còn.

Lúc Sở Thiên Hạo nhìn thấy hơn 10 viên đạn găm trên người Thường Nhạc ông ta đã cười, cười rất vui, giống như đã trúng giải thưởng lớn nào đó nhiều lần, nhưng ngay trong lúc nụ cười của ông ta còn chưa kịp hoàn toàn lan ra xa, thì nụ cười vui vẻ ấy đã bị “gắn bê tông” một cách “tàn nhẫn” ngay trên mặt Sở Thiên Hạo, sắc mặt ông ta trở nên nhợt nhạt.

Ông ta như dùng ánh nhìn quái vật để nhìn Thường Nhạc, trong ánh mắt chứa đầy thần sắc của sự nghi hoặc, chứa đầy sự kinh hoàng, chứa đầy sự kinh hãi tuyệt vọng. Nếu là Sở Thiên Hạo thì ông ta tin rằng mình có thể tránh được loạt đạn đó, nhưng tuyệt đối không thể dùng thân mình để đỡ loạt đạn đó.

– Hà hà, sợ gì vậy, tao mời chúng mày xơi phi đao mà, chúng mày cho tao ăn đạn, có đi có lại là chuyện dĩ nhiên mà. Thường Nhạc để lộ ra nụ cười đẹp tươi tắn tự nhiên, mà một thanh đao sáng ánh tuyết lại lần nữa xuất hiện trong tay hắn.

Lần này không có băng hóa của Băng Tuyết, vậy thì một phi đao thật sự trở thành một thanh đao giết người.

Thanh này khác với bốn thanh phi đao lúc trước, phi đao lần này lại có thể quay trở lại vị trí ban đầu, lưỡi đao cực kì sắc, chỉ cần khẽ lướt qua cũng có thể cắt yết đứt hầu của kẻ thứ nhất, tiếp đến cắt luôn yết hầu của kẻ thứ hai.

Ngay lúc đó, Sở Thiên Hạo đã không thể nhẫn nhịn nổi việc Thường Nhạc tàn sát bộ hạ của mình, tuy rằng ông ta không biết tại sao Thường Nhạc lại không sợ đạn, nhưng ông ta vẫn muốn tấn công.

Cái mà làm Sở Thiên Hạo tự hào nhất chính là tốc độ, nhưng lúc Sở Thiên Hạo vừa biến mất, Thường Nhạc đã đoán ra được phương hướng của ông ta, nắm đấm Thường Nhạc rất rắn chắc, cơ bản là không phải sợ bất kì sức mạnh nào.

Sở Thiên Hạo dường như cũng cảm nhận được sự biến hóa của Thường Nhạc, nắm đấm ban nãy của Thường Nhạc đột nhiên thu lại, mà chắn ở trước mặt ông ta lại chính là bả vai của Thường Nhạc..

– Thật là giảo hoạt! Ngay lúc Thường Nhạc tập trung tất cả sức mạnh trên vai, thì cơn đau dữ dội từ cánh tay truyền ra khắp cơ thể.

– Kim! Thật không ngờ trong ống tay áo của Sở Thiên Hạo lại giấu món đồ lợi hại hơn các vũ khí thông thường, khi ánh sáng mặt trời chiếu vào, kim vàng sẽ phát ra thứ ánh sáng lóa mắt, nhiều lần như muốn nuốt tất cả những thứ trong thiên hạ vậy.

Không ngờ rằng Thường Nhạc đến đạn cũng không thể làm cơ thể bị thương lại bị kim của Sở Thiên Hạo là xây sát nhỏ. Thường Nhạc không ngờ rằng đối phương là một cao thủ có tiếng mà lại dùng cách này, nếu như tay Sở Thiên Hạo trực tiếp cầm kim, thì Thường Nhạc tuyệt đối không thể dùng vai mà đỡ được.

– Fuck!

Thường Nhạc suýt chút nữa thì nhảy dựng lên, cái tên chó này, đầu mũi kim vàng còn tẩm độc, thật quá bỉ ổi.

– Ha ha, sướng không?

Sở Thiên Hạo nhìn thấy bộ dạng biến sắc vô cùng thảm hại của Thường Nhạc ông ta liền lấy lại được tinh thần ngay.

– Sướng, rất sướng, chúng ta cùng nhau sướng một lần nhé! Trong lúc sắc mặt còn xanh xao, Thường Nhạc để lộ ra nụ cười có đôi chút gian tà. Một luồng sức mạnh như cả ngọn núi lớn nhanh chóng dâng lên trong cơ thể hắn, Thường Nhạc gầm lên một tiếng, người lao nhanh như mũi tên bị bắn đi căn bản không có chút chần chừ mà lao về phía Sở Thiên Hạo.

Mặt của Sở Thiên Hạo có chút biến sắc, ông ta khẽ lùi về sau hai bước, chuẩn bị đón hai chiêu có sức mạnh điên cuồng của Thường Nhạc, nhưng điều khiến ông ta vạn lần không nghĩ tới là Thường Nhạc lại đem sức lực tập trung lên trên chân.

“Bịch!”

Sở Thiên Hạo cảm thấy cơ thể như đang bay vậy, xương cốt khắp người dường như đều bị gãy rời, Sở Thiên Hạo lần đầu tiên có cảm giác hối hận.

Đối phương nếu đã dám xông vào tổng bộ, có lẽ nào lại là một cao thủ bình thường, đơn giản?

Cơ thể vừa chạm đất, Sở Thiên Hạo đã nhanh chóng lùi về phía sau.

Thường Nhạc dựa vào tâm lí kinh hãi sợ sệt của đối phương, vì vậy sự công kích của hắn hoàn toàn không để cho bản thân có khoảng không phòng ngự, điều này gọi là: tấn công là cách phòng ngự tốt nhất!

Băng Tuyết ở phía sau thần sắc có chút cổ quái nhìn cảnh tượng biến hóa ngay trước mặt, thân thủ của Thường Nhạc thậm chí rất biến thái, cô ta căn bản không thể hình dung nổi, chỉ là nói theo phản ứng bản năng mà thôi: – Anh ta vẫn là người sao?

Mười mấy cao thủ lần trước, bị Thường Nhạc đánh đến nỗi thân xác tả tơi, đâu còn có chút gì gọi là phong thái cao thủ nữa!

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Phần 233
Phần 234
Phần 235
Phần 236
Phần 237
Phần 238
Phần 239
Phần 240
Phần 241
Phần 242
Phần 243
Phần 244
Phần 245
Phần 246
Phần 247
Phần 248
Phần 249
Phần 250
Phần 251
Phần 252
Phần 253
Phần 254
Phần 255
Phần 256
Phần 257
Phần 258
Phần 259
Phần 260
Phần 261
Phần 262
Phần 263
Phần 264
Phần 265
Phần 266
Phần 267
Phần 268
Phần 269
Phần 270
Phần 271
Phần 272
Phần 273
Phần 274
Phần 275
Phần 276
Phần 277
Phần 278
Phần 279
Phần 280
Phần 281
Phần 282
Phần 283
Phần 284
Thông tin truyện
Tên truyện Thiếu gia phong lưu - Quyển 2
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Truyện dâm Trung Quốc
Ngày cập nhật 08/11/2017 22:11 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Hiếp dâm tập thể cô giáo
Phần 25 Oanh cũng nằm xuống cạnh Đô nói thủ thỉ “nhóc con đã bỏ cuộc rồi sao “ Đô cười ngượng nghiụ gãi đầu khong biết nói sao “Thôi để cô giúp cháu hồi phục phong độ nhé “ Oanh nó khi cô cầm lấy con cặc Đô vuốt dọc từ dưới lên trên.Không hcút e dè Oanh ngậm dương vật Đô vào cái miệng xinh xinh của mình dung lưỡi kích thich Chỉ vài phút con cặc Đô trỏe nên sung mãn căng cứng .Oanh hài lòng nhả thằng nhỏ của Đô ra nói “Đựoc rồi đấy lần này lâu nhé “ “vâng ạ “ Nó ngoan noãng trả lời Oanh lật người lại chống hai tay xuống mông chổng về phía sau “chơi kiểu này cô thích thế này lắm “ Đô không chậm trễ chồm lên người Oanh đè thân hình nó lên lưng cô con cặc nó từ phía sau chui thẳng vào trong lỗ đít Oanh Đô nhận ra đây không pahỉ lần đầu tiên Oanh cho người khác chơi vào đít vì cái lỗ nó đút vào dãn nở rất tốt không chút khó khăn cho con cặc nó di chuyển Đến lúc...
Phân loại: Truyện sex dài tập Đụ cô giáo Đụ máy bay Đụ tập thể Đụ tay ba Hiếp dâm tập thể Truyện hiếp dâm
Làm thuê - Tác giả Ngọc Linh
Phần 36 Tôi khẽ cười mà nói lại với Lan: Làm gì mà phải bắt ép em nó thế, chúng mình làm ở đây miễn sướng là được thôi mà. Nào cứ đứng đấy để anh địt cho một cái nào. Tôi đứng dậy nghỉ một chút rồi đến gần chỗ của Trúc đứng chầm chậm mà đưa nhẹ nhàng tay vào bên trong cái khe lồn mà xoa chầm chậm. Càng xoa thì nước càng chảy ra nhiều nữa. Trúc cũng dạng chân của mình ra thêm một chút nữa cho tôi có thể vuốt nhẹ nhàng hơn nữa. Những sợi lông đen nhánh ở trên cái mu lồn cũng được tôi xoa chầm chậm theo vòng tròn lên nó quện vào nhau. Một lúc sau thì tôi khẽ tiến lại gần, khẽ cầm nhẹ con cặc của mình rồi quét dọc theo cái khe lồn mà chầm chậm đút vào bên trong. Một cảm giác khít khao làm cho tôi thích không thể nào chịu được. Do nước nhờn của Trúc chảy ra nhiều và cũng do làm lần thứ hai lên khít vô cùng. Trúc cũng khẽ đưa nhẹ nhàng tay của mình lên, vén nhẹ...
Phân loại: Truyện sex dài tập Sex bú vú Truyện bóp vú Truyện liếm lồn Truyện phá trinh Truyện sex mút lồn
Góa phụ xuân tình - Tác giả Nguyễn Chuối Tiêu
Phần 3 Vân trở về nhà nói với Tịnh, nó với thằng Tom tan vỡ, không dính líu gì nhau nữa. Tịnh khuyên con gái: Cuộc đời này thiếu gì đàn ông, gõ cửa thì sẽ mở, sẽ có ngày con gặp một người đàn ông tốt, nhưng ít ra bất cứ hoàn cảnh nào mình cũng phải can đảm sống và hy vọng. Nhưng rồi chính Tịnh cũng ngỡ ngàn, bàng hoàng sửng sốt khi Vân thố lộ là nàng thích Quỳnh và muốn làm vợ của Quỳnh. Tịnh lấp bấp hỏi: “Bộ Vân với Quỳnh... có gì... rồi sao!?” Vân trả lời: “Không! Không có gì hết! Anh Quỳnh lúc nào cũng đứng đắn!” Tịnh thở phào nhẹ nhỏm khi Vân tiếp: “Có lần con gợi ý, nhưng anh ấy lơ là con không hiểu tại sao? Nhưng con biết anh ấy thương con và rất tử tế!” Tịnh khuyên con hãy thong thả, tình yêu không thể ếp buộc, hay dùng bạo lực, khi đến nó sẽ đến. Nhưng chính nàng cũng chao đão tâm cang. Sau một thời gian suy nghĩ Tịnh quyết định ý chí của mình, nàng gặp Quỳnh. “Có chuyện muốn nhờ Quỳnh?!”...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện của kiều bào Truyện sex bú lồn

Thể loại

Top 30 truyện sex hay nhất

Top 7: Phá trinh
Top 15: Vắng chồng
Top 18: Yến
Top 20: Cô hàng xóm
Truyện sex có thật Truyện sex loạn luân Truyện sex hiếp dâm Truyện sex vợ chồng Truyện sex ngoại tình Sói săn mồi