– Hồi nãy, hình như đại tá nói, có khi mỗi ngày bà Oanh, vợ đại tá, hò hẹn cả hai hoặc ba ngươi đàn ông. Có những lúc dại tá đã chĩa súng vào đầu bà Oanh, chỉ còn việc bấm cò. Nhưng đại tá đã quỳ xuống ôm bà để khóc? Tôi thì khác, vợ tôi mà đã như thế thì một là tôi bỏ hẳn, hai là tôi chấp nhận. Còn dùng nước mắt để giữ người đàn bà, tôi nhất định không làm. Nhất là người vợ lăng loàn. Nhất là 5 tỷ người trên thế giới, không lẽ tôi không tìm dược người đàn bà khác để yêu thương hay sao? Không tin? Ông cứ nhìn thái độ bình thản của tôi, khi tôi đã nhìn thấy Lan ngoại tình với đại tá Đàn bà dùng nước mất như vũ khí chống đỡ và tấn công. Còn đàn ông chúng mình phải có vũ khí khác, dàn bà họ mới kính phục, yêu thương. Nói như Lan lúc nãy: ‘Đàn bà có sự ương ngạnh, khó chịu dễ ghét. Càng bị thách đố, họ càng làm tới cho bõ ghét. Nhưng khi bị bỏ rơi, họ quay lại cầu lụy, đầu hàng. Ông thử bỏ rơi, bà ta sẽ trở về qụy lụy, năn nỉ cho xem. Đại tá nên suy nghĩ câu nói đó một lần. Bây giờ tôi để ông nằm đó tiếp tục ngoại tình với vợ tôi tôi ra vườn tưới cây. Đại tá đừng nghĩ, tôi đi báo cảnh sát. Giá trị tiếng nói của tôi như đinh đóng cột. Tôi chưa hề làm việc đàn bà. Vài tiếng sau tôi sẽ trở lại. Chào đại tá. Chuc vui hưởng với vợ tôi Chuyên trần truồng, tựa vào tường bên cạnh Lan. Chàng trơ trẽn, xấu hổ nhục nhã như võ sĩ dô vật mà thua thằng bé lên năm, sau có một hiệp đấu 3 phút. Chàng như con gà chọi sứt lông, gãy cánh, thương tích đầy mình. Lời nói của Lâm nhẹ nhàng thanh tao mà nghe nặng như lưới kiếm ngàn cân, sắc bén, thọc sâu vào ruột của đại tá. Chuyên mà rọc. Chuyên ngồi bất động cả 10 phút gục mặt, mất liêm sỉ để nghe anh tài xế taxi Lâm giảng cho bài học làm người. Chuyên quay sang nhìn Lan. Mắt cô bé phớt ưnh, hí hửng mỉm cười khinh khỉnh như không có gì xảy ra. Chuyên càng nhột nhạt:
– Có lẽ em hài lòng về những gì chồng em vừa “dạy” anh?
– Nhất định như thế? Đó là điều làm em luôn mãi yêu Lâm, dù hôm nay em ngoại tình với anh.
– Lâm có những cái mà người khác không có.
– Anh không hiểu. Yêu Lâm mà em ngoại tình?
– Em đã nói, ngoại tình không phải là tật xấu mà là căn bệnh trầm kha. Nó do cả cơ thể lẫn tâm lý tạo nên. Không ai có thể thay thế nổi thần tượng Lâm trong tim em. Nhưng sinh lý, em săn sàng mở cửa đón chào đàn ông thứ hai, thứ ba, thứ tư…
Anh không biết đàn bà có hai thèm muốn: Xác thịt và thần tượng. Không phải em nói bừa cho sướng miệng, mà nói vì đã chứng kiến không biết bao nhiêu bà đến ngoại tình ở nhà em ở Khánh Hội. Anh có tin những bà bộ trưởng lén chồng danh giá, tiền bạc như thái sơn, đến ôm thằng bé 16 tuổi nhà quê vô danh tiểu tốt, bú cặc nó hằng vài ba tiếng, cho nó đụ thê thảm cả buổi chiều, xong bà mở bóp tặng nó 100 ngàn rồi lên xe bóng lộn về lại với chồng?
Mà không phải như thế là hết. Có hôm bà trở lại mướn luôn cả 2 cậu bằng tuổi. Một cậu cho bà bú cặc, cậu kia đụ bà liên tục, cho đến khi bà ra cái thứ năm… Nhìn cảnh đó, ban đầu em hoang mang. Nhưng bây giờ thì em hiểu. Chắng những hiểu rất rõ mà còn bị lây và ghiền nặng là dằng khác. Phải chi sáng nay, anh là bạn thân của chồng em, em sẽ bất Lâm cùng lên giường cho em được hưởng cá cặp một lần… Chắc là mê ly lắm phải không Chuyên?
Câu nói đâm dật của Lan bỗng đưa Chuyên vào cõi si mê xác thịt một cách đột ngột. Chàng chợt quên phắt những lời làm nhục của Lâm cách đây mấy phút. Chuyên có thấy một vài lần, hồi còn học ở Hoa Kỳ, những màn chơi cá cặp trên video, chứ chưa bao giờ dược hưởng của lạ đó. Sáng nay nghe Lan nói đến, chàng bỗng thèm một cách lạ lùng. Chàng thèm phải chi có một dàn bà nữa trên giường để chàng bú lồn một em, đụ một em. Chuyên cầm tay Lan nói nhỏ:
– Ước gì giờ này, mình có thêm một người nữ nữa cho anh được hân hạnh thử một lần cá cặp!
Anh có cô bạn gái nào không? Lan hỏi.
– Có một vài, mà cũng toàn là gái có chồng rồi cặp với anh để ngoại tình. Anh cũng có cuộc sống tình ái lăng nhăng với không biết bao nhiêu đàn bà không chính chuyên. Làm vậy thì được, nhưng khi nghe tin vợ anh không chính chuyên thì anh sòng sọc hung hăng con bọ xít, nhất định bắt cho được, rồi dùng quyền thế, tiền bạc trả thù. Không phải trả thù vợ (vì anh hèn không dám) mà là trút hết ghen hờn lên đầu những đàn ông đã ngoại tình với vợ anh! Những kẻ có cùng một tội như anh. Cho nên nãy giờ Lâm bỏ di rồi, anh vẫn ngầm phục Lâm có thái dộ trượng phu. Lâm hiểu luật chơi: “Bánh ít đi, bánh quy lại. Ăn miếng trả miếng”, không ích kỷ nhỏ nhoi đàn bà tính như anh. Của người thì được, của mình thì không.
Anh chưa trả lời câu hỏi của em: Anh có cô bồ nào không?
– Không phải anh chưa trả lời, mà anh đang chọn xem cô nào. À! Có rồi, Vân? CÔ ta 24 tuổi, vợ bé một ông lớn. Để anh gọi.
Chuyên lấy điện thoại cầm tay trong túi quần, bấm số:
– A lô? Vân đấy hả? Rỗi không? Hả, vậy hả?
Anh cũng đang nhớ em kinh khúng mới gọi đây này. Không phải hotel đó mà chỗ khác. Em gọi taxi, bảo nó xuống dường Phan Thành, Hàng Xanh. Số nhà 30 1, phía trước có dàn hoa giấy màu tím than tuyệt đẹp. Đến liền nghe. Hả? Không? Nhà bà con. Hả? Không có ai hết. Đừng ngại! Đến đây hai anh em mình thử màn tay ba như em hằng mơ. Hả? Là một em bé rất bé, mới 15 tưổi. Ơi, nhanh nhé?
Chuyên tất điện thoại thì Lan hỏi:
– Sao anh lại bảo “hai anh em mình” với chị Vân?
– Àlà vì nó với anh có chút liên hệ gia tộc. Nó kêu má anh bằng dì… Mà không sao đâu. Bà con xa mà. Chính anh giới thiệu nó cho một ông lớn lấy nó khi nó mới 17 tuổi. Hình như ông già đó không đủ sức phục vụ, cô ta mới tìm ăn vụng… Rất đẹp nhất là thân hình. Lát nữa em sẽ thấy.
Hai mươi phút sau có chuông gọi cửa, Chuyên tròng vội cái quần tây chạy ra mở. Người đàn bà đứng trước mặt chàng không phải Vân, mà là Oanh, vợ chàng. Bốn con mất nhìn nhau ng~ ngàng, ngại ngùng. Hai vợ chồng như hai cây thịt bất động. Oanh không tưởng tượng nổi chồng mình có mặt tại nhà Lâm, tình nhân của nàng. Chuyên thì ngại ngùng vì nghĩ là vợ bắt chàng tại trận giữa lúc chàng ngoại tình. Vì Chuyên đi chân đất, ở trần, tóc tai như người mới ngủ dậy. Cả hai, mỗi người mang một mặc cảm tội lỗi nên im lặng một lúc khá lâu.
Vì bản tính sợ vợ và hèn, Chuyên nói trước:
– Chắc có kê điềm chỉ, em mới biết anh ở đây?
Ý chàng muốn nói Lâm nhồ nhen đi mét với vợ chàng việc chàng đang ngoại tình tại đây. Lúc dó, Oanh mới nhè nhẹ thở ra, vì Oanh nghĩ là chồng mình sẽ thắng thừng mấng mỏ nàng không thương tiếc như những lần trước. Được trớn, Oanh.
Làm mặt nghiêm.
– Thật ra – Chuyên nói – Anh đến đây chơi phé với đám bạn. Làm việc nhiều quá, em phải cho anh giải trí chớ…
Oanh vẫn im lặng. Nàng mừng thầm vì trời đã cứu nàng qua một tai ách. Khi không cho nàng gặp chàng đang bối rối, đang tìm cách nói dối để chạy tội Nhưng Chuyên thì tưởng vợ giận quá, nói không nên lời. Oanh hẹn với Lâm sáng nay thật. Cứ vài ngày, Oanh đến “thăm” Lâm một lần. Không ngờ… Lâm nói tiếp:
– Có muốn la anh, xin em về nhà vợ chồng đóng cửa bảo nhau. Đừng làm ồn ở đây, nhà người ta, chòm xóm bu lại, mất mặt anh lấm nghe Oanh. Anh đến đây đánh phé thôi…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Những người đàn bà ngoại tình |
Tác giả | Hoàng Thị Thu Cương |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ máy bay, Sex bú cặc, Sex bú vú, Truyện bóp vú, Truyện bú ngón chân, Truyện liếm đít, Truyện loạn luân, Truyện ngậm cặc, Truyện ngoại tình, Truyện sex bú lồn, Truyện sex vần N |
Ngày cập nhật | 06/05/2020 20:16 (GMT+7) |