Vốn dĩ nó đang học lớp Chín lại học môn Văn cũng khá nên lá thư nó sáng tác thật rồng bay phượng múa, thật hay và mùi mẫn, dĩ nhiên nó hoàn toàn không dám viết bậy trong thư vì dù gì đi nữa, lúc nào nó cũng rất tôn trọng chị chẳng khác gì chị ruột của nó.
Trưa hôm sau, sau khi ở trường về, ăn qua quýt mấy hột cơm, nó phóng xe đạp như bay vào Hòa Long với lá thư gấp làm tư để trong túi áo, vào đến nơi ngồi chơi với chị một lát rồi về ngay khiến chị rất đỗi ngạc nhiên vì chẳng hiểu vì sao hôm nay nó lại về sớm như vậy? Trước khi về, nó lúng túng cầm lấy bàn tay chị nhét lá thư vào rồi nhanh như chớp, nó lấy xe đạp chạy biến ra khỏi rẫy với khuôn mặt đỏ bừng lên như người say rượu.
Khi nó về rồi, đương nhiên là chị mở thư nó gửi ra đọc ngay vì sự tò mò trỗi dậy trong lòng chị, càng đọc chị càng cảm thấy vừa xúc động, bồi hồi vừa khôi hài, tức cười.
Chiều hôm ấy, vì rẫy đã hết gạo lẫn thức ăn nên chị Phận đạp xe về Bà Rịa, lúc ngang qua nhà Lợi, chị thấy nó đang ngồi đọc sách nơi bậc thềm bên trước cửa nhà thì chỉ lẳng lặng mỉm miệng cười, không nói chi cả.
Tâm trạng chị lúc này thật sự khó hiểu vô cùng, chẳng biết là vui, chẳng biết là buồn hay bình thường chăng, phải nói là xót xa vì thân phận chị cô đơn, quê mùa đến nỗi không có lấy một người lớn nào viết thư nói là yêu chị cả mà đó lại là một thằng nhóc mới có mười bốn tuổi đầu, miệng còn hôi sữa không hơn không kém.
Đối với tâm tư tình cảm của nó chất chứa trong thư, chị không hề giận nó, buồn nó nhưng không phải vì vậy mà kết luận rằng chị đồng tình chấp nhận nó.
Trưa ngày hôm sau, chị chờ nó để cùng vào rẫy, vào đến nơi sau khi cất lương thực và thực phẩm cẩn thận, chị chủ động rủ nó ra nói chuyện nơi bờ một con rạch nhỏ nước róc rách trong veo.
– Nè, nói thiệt với em chị không có giận đâu chứ gặp người khác mà viết thư kiểu đó thì không xong với chị à nghe – Ngừng lại giây lát, chị Phận tiếp – Chị nói em nghe nè, chị với em tuổi tác so le quá thì làm sao có thể… quen nhau được? Phải chi chị bằng hay lớn hơn em một hai tuổi thì chị sẽ đồng ý làm bạn gái của em cả hai tay nhưng… Từ giờ trở đi, em cứ vào đây chơi với chị là chị vui rồi.
Chị khuyên em nên từ bỏ cái ý nghĩ ấy đi!
– Chị Phận! Chị nghe em… nói đã.
– Dù chị có sống cô đơn một mình suốt cả đời này – Chị cắt lời nó – thì chị cũng không thể nào chấp nhận… em được.
Còn nếu em không từ bỏ được ý nghĩ này thì em đừng có vào đây nữa – Trong khi chị Phận nói, Lợi tấm tức khóc vì không sao nói được lời nào cả, lấy xe đạp bỏ về Bà Rịa ngay lập tức, không chào được chị lấy một câu, nó cảm thấy quê và xấu hổ vô cùng vì thái độ từ chối tuy thẳng thừng nhưng lại rất khéo léo của chị.
Vậy là ba ngày tiếp sau, nó không vào khu rẫy nhà ông Phúc nữa nhưng rõ ràng là nó không thể nào tự nguôi ngoai, tự xóa nhòa đi hình bóng người chị hàng xóm thân thương.
Nó đổi chiêu thức khác: đập con heo đất để dành mấy tháng nay được hai trăm năm mươi ngàn, một số tiền khá lớn, nó đi mua một xấp vải áo mouchelin màu hồng thật đẹp và một chai nước hoa, khi thấy chị đang còn ở nhà, nó chạy xe Honda Dame của chị Ba Hường vào rẫy nhà chị Phận và để món quà của nó để trong túi xốp đỏ tặng chị trên chiếc ghế bố nằm rồi quay về ngay.
Chiều đến, chị vào rẫy và vừa nhìn thấy món quà là chị biết tỏng là ai đã tặng cho chị rồi, chị thấy là chị không thể nào nhận món quà đắt tiền này được, chị định bụng tìm cách gửi trả quà lại cho nó – thằng con trai si tình khờ dại.
Sau sự vụ tặng quà, chị dọa là nếu nó cứ tiếp tục đeo đuổi chị thì chị sẽ qua nhà nó mà mách với bố mẹ và các chị nó, nghe lời hăm dọa của chị, tuy hơi sợ nhưng nó vẫn chưa chịu chùn bước.
Chiều thứ bảy, sau khi ăn cơm xong, như đã dự tính từ lâu, Lợi xin phép bố mẹ đến nhà thằng Long chơi rồi ngủ lại sáng mai về, thực chất ra là nó đạp xe thẳng vào Hòa Long vì nó biết chắc rằng chị Phận tối nay ở lại rẫy… Từ ngoài đường lộ vào rẫy chỉ khoảng chừng 100m nhưng do đường hẽm ngoằn ngoèo giữa các khu rẫy cho nên cảm thấy như là vạn dặm.
Ông trời đã lâu rồi ngày cũng như đêm không có mưa, bất chợt đêm nay lại trút xuống thế gian, ruộng vườn, nương rẫy… một trận mưa lớn chưa từng thấy, chính trận mưa này trong tích tắc đã giúp cho nó có cơ hội được chị đồng ý tự nguyện làm người yêu của nó khiến nó sung sướng, khoan khoái vô cùng tưởng chừng như đất trời đang trăm hoa đua nở…
– Mưa lớn thế này sao em về đây chị? Nó giả vờ hỏi.
– Chị Phận ơi, chị có áo mưa không? Nó hỏi tiếp.
– Thôi đi! – Chị nói – Mưa vầy sao em về được? Mắc mưa bệnh chết đấy.
Trời, thật không hiểu tối rồi mà em còn lên đây làm gì cơ chứ?
– Tại… em… nhớ… chị!
– Thôi đi! Em cứ như vậy là chị đuổi em về thiệt đó nghe.
Cho em mắc mưa chết luôn.
– Em… xin lỗi?? !
Chị Phận dùng cái mền màu cứt ngựa giũ sạch chiếc ghế bố nằm để chuẩn bị chổ ngủ cho hai chị em, có lẽ chổ nằm nhỏ nên không còn chổ để giăng mùng nữa mà ở chốn này hầu như chẳng có muỗi nên giăng mùng chỉ là thừa.
Chị nằm xuống ghế ở mé trong và bảo Lợi nằm phía ngoài, ở rẫy là vậy đó, tối đến lại trời mưa đương nhiên là chẳng có việc gì để làm nên cứ việc lên giường cố dỗ giấc ngủ.
Chòi rẫy nhà ông Phúc tuy nhỏ nhưng kín đáo, mái bằng tôn ở trước còn ở sau là lá dừa xé, vách bằng cót và thân tre đập dập, trong chòi ngoài chiếc ghế bố nằm ra chỉ có thêm chổ ông táo nấu bếp cùng một cái bàn tròn với hai cái ghế đẩu.
Chổ nằm của hai chị em tuy nhỏ nhưng vì cả hai đều khéo co nên nằm cũng thấy thoải mái, rộng rãi, cả hai đều im lặng lắng nghe tiếng mưa rơi rào rào rớt xuống mái tôn, tiếng gió thổi vùn vụt xào xạc.
Từ trước đến giờ, vốn dĩ có nhiều dự định toan tính với chị nhưng đêm nay khi nằm cạnh chị rồi thì chẳng hiểu sao nó như bị rụt vòi lại chẳng biết phải làm gì cả, mấy lần nó tính xoay người ôm lấy chị nhưng lại thôi vì sợ chị không những cự tuyệt mà còn có nhiều chiêu trả đũa lại rất dữ dằn, kinh thiên động địa bất kỳ ai cũng đều phải hoảng sợ nói chi là nó.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Mối tình vạn dặm |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex ngắn |
Phân loại | Truyện của kiều bào, Truyện loạn luân |
Ngày cập nhật | 04/05/2018 14:37 (GMT+7) |