“Đừng dấm dẳng với ông đây như thế, Dolly”, bà cụ nói khi tôi tới bên cạnh.
“Cô nàng không thích người lạ sao, thưa bà?”, Tôi vui vẻ hỏi.
“Không, ngay cả tôi cũng không thích”, người phụ nữ nói, “Ông không hiểu đâu, suốt ngày phải giữ nó thật là phiền”
“Nhưng có nó bầu bạn cũng vui, tôi nghĩ như vậy”.
“Hả?”, Người đàn bà hỏi. Con chó sủa thêm hai tiếng và nhìn vào mắt cá chân tôi.
“Không biết bà có biết người đàn ông hay ngồi trên chiếc ghế này không”, tôi hỏi, “Ông ấy đi xăng – đan, hay mặc áo choàng xám”.
“Đó là Fred Warren”, bà ta đáp, “Ồ, ai ai cũng biết Fred Warren”.
“Hôm nay ông ấy không ra đây sao?”
“Không thấy”, người đàn bà đáp, “Đi nào, Dolly”. Bà ta lôi con chó Dolly, trong khi nó cố giằng lại để nhích tới gần chân tôi. “Tránh xa chân người ta ra”, bà quay sang tôi giải thích, “nó hay táp vào mắt cá nhân người khác”. Bà mỉm cười hài lòng, khoe hàm răng giả trắng hếu.
“Không biết tôi phải tìm ông ấy ở đâu đây?”
“Ai chứ? Ông Fred Warren à? Ai cũng biết chỗ ở của Fred Warren”.
Ai cũng biết trừ tôi ra, dĩ nhiên là như thế. “Chỗ đó ở đâu, thưa bà?”
“Đằng kia kìa”, bà ta chỉ một căn nhà trên đường, kế bên lối vào trạm xe điện ngầm. Đó là một căn nhà có 3 tầng kiểu dáng thanh lịch dù đã xuống cấp một chút, lớp sơn cửa sổ bong tróc loang lổ. “Ở căn hộ à?”, Tôi hỏi.
Dolly thừa lúc đang nói chuyện đến gần táp vào mắt cá chân tôi. May thay, vừa kịp lúc tôi tránh được. Còn người đàn bà có dịp trò chuyện trông tươi tỉnh hẳn. Tôi mừng vì đã khiến cho bà vui vẻ.
“Ở căn hộ ư?”, Bà ta nhe răng cười, đáp. “Không, cưng ạ, nhà ông ta đấy. Ông ấy giàu có như Creosote, nhưng hà tiện lắm, một xu cũng không lỏi. Ông Fred Warren này có nhiều chuyện vui lắm”. Người đàn bà dẫn con chó đi, tôi nghe tiếng cười giòn giã của bà ta cho tới khi khuất khỏi góc đường.
Tôi ngồi trên ghế dài ngó qua căn nhà. Ngay cả khi ngồi ở đây, tôi cũng có thể thấy cửa sổ nhà ấy dơ bẩn thế nào, còn rèm che thì lôi thôi nhếch nhác. Không biết ông ta có thuộc loại người keo kiệt hay không nữa? Tiền của đáng giá bạc triệu, nhưng không chịu bỏ tiền ra cho những việc cần thiết. Tôi tự hỏi không hiểu hôm nay ông ta ở đâu. Có thể ông ta còn vui thú đam mê đằng sau cánh cửa đóng kín kia cũng nên, còn cửa sổ chỉ mở khi cần thiết đón không khí trong lành mà thôi.
Tôi đứng dậy băng qua đường, đi lên bậc tam cấp và bấm chuông. Tiếng chuông nghe vang vọng khắp tòa nhà. Tôi đợi và định bấm chuông lần nữa, nhưng có cảm giác không có người ở nhà nên lại thôi. Có lẽ để khi khác vậy.
Tôi hơi thất vọng. Thực tình bây giờ tôi không biết phải đi đâu. Tất cả những thứ tôi có trong tay chỉ là lời của hai thằng cha thô lổ ngoài quán rượu. Tôi hy vọng người đàn ông mặc áo choàng xám này sẽ cung cấp cho tôi ít nhiều thông tin cần thiết, để xác định xem cái gã mặt đỏ, tóc xám có ra khỏi trạm xe điện bám theo Adrian lên đồi hay không. Sau đó có giết cậu ấy không? Bởi vì cậu ấy là người đồng tính và có một người bạn trai là người da đen cũng là người đồng tính nốt? Giả thuyết ấy có đáng tin cậy không?
Tôi phải gặp ông Ponting. Tôi xem đồng hồ. Bốn giờ ba mươi. Hãy còn một tiếng ba mươi phút, tôi cần trở lại nhà ông Ponting, biết đâu lời bà vợ ông ấy là lời nói dối. Họ sống ở Maida Vale, một địa chỉ dễ nhớ. Từ đây đến đó cũng mất khoảng một tiếng rưỡi.
Căn nhà trông ấn tượng và sang trọng, mặt tiền kiến trúc thời Nhiếp chính sơn trắng, hàng rào chấn song sơn đen có hoa văn, ngăn cản không cho người ngoài xâm nhập vào. Tôi ngắm nhìn giống như một đứa trẻ tò mò. Một nhà để xe đáng để một chiếc xe sang trọng, hợp thời. Bên ngoài một dãy chậu trồng phong lữ, và một chiếc du lịch nhỏ đậu trên bãi sỏi. Không có chiếc BMW hay Mercedes nào, vì thế tôi cho rằng chủ nhân chưa về nhà. Cửa cổng là một cấu trúc kim loại với nhiều hoa văn được chế tác tinh xảo. Chúng được tra dầu nên khi mở êm ru. Cửa chính vào nhà sơn màu xanh lá nền nã.
Một cô gái, có lẽ là người Phi – lip – pin ra mở cửa. “Tên tôi là Matt Silvain”, tôi nói, “Tôi có chuyện cần trao đổi với bà Ponting”.
“Ông có hẹn trước không?”, Cô gái hỏi. Tôi thoát khỏi tình trạng lúng túng khi người đàn bà xuất hiện, cao ráo, thanh nhã và xinh đẹp. Lời thơ lại vang lên trong tâm trí tôi:
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hè về |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex gay |
Phân loại | Truyện đam mỹ, Truyện đồng tính |
Ngày cập nhật | 01/10/2021 00:53 (GMT+7) |