Sau đó cửa mở, thanh tra Rees quay lại, lần này đi cùng là một người đàn ông vừa già vừa trẻ, thoạt nhìn trông rất trẻ nhưng tới khi nhìn sát thì thấy dấu chân chim ở đuôi mắt, thấy chiếc cằm hơi chảy xệ, thấy mái tóc lốm đốm bạc bên thái dương. Đây là luật sư của tôi ư? Từ trước tới giờ tôi chưa từng gặp người này bao giờ.
“Tôi muốn được nói chuyện riêng với thân chủ của tôi”, người đàn ông nói.
Thanh tra Rees lầm bầm gì đó và hất hàm về phía thám tử Parry. Hai người rời khỏi phòng thẩm vấn. Người đàn ông chìa tay, chúng tôi bắt tay nhau. Lòng bàn tay người này khô, thô ráp.
“Tôi là Grant, thưa ông Silvain, tên đầy đủ là Alisdair Grant”. Người đàn ông nói giọng Tô Cách Lan, rất mềm mỏng. “Bạn ông là Paul Massingham đã gọi điện cho tôi từ sáng sớm và cho tôi hay ông cần được giúp đỡ”.
“Paul sao?”.
“Rõ ràng khi cậu ấy gọi điện cho ông lúc sớm và có người tự nhận là cảnh sát trả lời điện thoại thì Paul rất lo lắng. Người cảnh sát đó không nói chuyện gì đã xảy ra với ông. Paul hấp tấp đến nhà ông và nghe hàng xóm nói ông đã bị bắt, sau đó thì cậu ấy liên hệ với tôi. Chúng tôi là bạn bè từ rất lâu. Tôi hứa sẽ cố hết sức để giúp ông”.
Ồ Paul yêu quý của tôi… tôi yêu cậu ấy như đứa em trai của mình. Không, không phải thế. Hẳn là tôi đã mất trí khi tôi để cậu ấy vuột khỏi tầm tay. Nếu lần này thoát khỏi chuyện rắc rối này, tôi sẽ làm mọi chuyện để giữ cậu ấy lại. Nhưng hiện giờ Grant đang chờ.
“Tôi chỉ muốn ông lôi tôi ra khỏi chuyện này”, tôi nói sau khi đã giải thích mọi chuyện.
“Thanh tra Rees có nói với tôi rằng chuyện xảy ra vượt xa sự mong đợi của ông ấy. Ông ấy nghĩ thực chất của vấn đề là có một áp lực thù nghịch với người đồng tính tấn công. Đã có nhiều chuyện tương tự như vậy xảy ra vì thế Rees và người của ông ta có phần ‘nhiệt tình’ quá mức”.
“Nhiệt tình kiểu gì mà đá banh cửa trước căn hộ của tôi chứ!”, Tôi nói gay gắt.
“Chuyện ấy chúng ta thu xếp sau cũng không muộn”, Grant nói, “Thực ra người ta cũng sửa chữa tạm rồi. Bây giờ bàn sang chuyện khác”.
“Chuyện khác” ở đây tất nhiên là chuyện tôi bị bắt vì tội giết người.
“Tôi không nghĩ họ có nhiều chứng cứ trong vụ án này đâu”, Grant nói, “Ngay tại hiện trường cũng thế. Không có gì có thể cáo buộc anh có mặt tại địa điểm xảy ra vụ án. Có lẽ chúng ta phải tìm mấy tay chụp ảnh dạo trông thấy anh xuống xe điện ở công viên Belsize như lời anh nói, một người nữa từ hướng Hampstead đến để xóa tội cho anh. Nếu cố gắng một chút họ cũng có thể tìm ra những người mà anh gặp ngày hôm qua được. Bây giờ vấn đề còn lại là việc phủ nhận của ông Ponting, người đã yêu cầu anh tìm con”.
“Chúa ơi!”, Tôi vừa nói, vừa vỗ vỗ vào đầu mình vì trí nhớ tồi tệ của mình. “Tôi có chữ ký của ông ta. Ông ta đã ký hợp đồng tại văn phòng tôi”.
Đúng thế. Cũng trong ngày hôm đó, cảnh sát cử người tới văn phòng làm việc của tôi lấy bản hợp đồng. Vẫn chữ ký ấy. Nhưng không ai có thể nói chính xác đó có phải là chữ ký của ông Bernard Ponting hay không. Cũng có thể là của một ông Brian Peasbody, Barry Piss – elegant hay Harry Snogsworthy nào đó. Dù sao đi nữa, luật sư Grant đã bảo lãnh tôi tại ngoại (theo điều 473) mà tôi nghĩ đó là cách tốt nhất trong tình trạng hiện nay. Người ta chính thức thông báo cho tôi biết tôi phải trình diện tại sở cảnh sát vào tuần sau đúng vào ngày này, nếu không tôi sẽ bị bắt giữ và sẽ bị tước quyền được bảo lãnh. Thám tử Parry nhìn tôi, tôi vẫy tay chào ông ta – không thấy ông ta chào đáp, dù có lẽ trong thâm tâm ông cũng muốn như thế. Tôi đâu phải là trẻ con mà không biết?
Khi bước ra khỏi cơ quan cảnh sát, tôi ngửi thấy mùi cà ri của nhà hàng Balti bên dưới một chút. Bây giờ chúng tôi thân mật hơn, Tôi không coi ông ấy là luật sư Grant. Ông ta đưa tôi về nhà. Cửa cái đã được lắp lại và, dù nó khó có thể chịu được một cuộc tấn cống tương tự lần thứ hai, nhưng cũng có thể ngăn cản những vị khách không mời mà tới. Sau khi viên luật sư ra về, việc đầu tiên tôi làm là gọi điện cho Paul. Có vẻ chàng trai yên tâm khi nghe giọng nói của tôi, còn tôi thì chỉ muốn đến ngay với chàng trai.
“Sao vừa rồi em lại gọi cho anh?”, Tôi hỏi.
“Em cũng không biết nữa. Suốt đêm em không ngủ được vì nghĩ về chuyện hai đứa mình. Em nghĩ chắc là mình muốn xem xét sự việc nghiêm túc, vì vậy em gọi điện cho anh trước giờ anh đi làm”.
“Em đã cứu anh”, tôi nói có chút cường điệu. “Để đáp lại, anh có thể làm gì cho em bây giờ?”. Tôi vẫn chứng nào tật đó, tiếp tục cái lối nói tếu, nếu không như thế chắc tôi sẽ khóc òa ra mất.
“Gặp em tối nay nhé”, chàng trai đáp, “Lần này em không muốn nghe từ ‘không’ ở anh đâu”.
“Ở chỗ em hay nhà anh?”, Tôi hỏi, vì không có ý định nói từ “không”.
“Chỗ nào có bán thức ăn cuối tuần cũng được”, chàng trai đáp, và tôi nhận ra đó không chỉ là một cuộc hẹn ăn tối.
Coi như xong một việc, tôi tiếp tục hoạch định những việc còn lại phải làm trong ngày. Phải liên lạc với ông Pointing – cho dù cách tốt nhất vẫn là giáp mặt ông ta. Tôi nghĩ mình vẫn còn có cơ hội tìm được người đàn ông mặc áo khoác, và có lẽ tìm được cả hai tay bợm rượu cũng nên. Rõ ràng cảnh sát cũng không cố gắng hết sức trong việc tìm kiếm. Tôi gọi điện cho ông Ponting tại nhà riêng nhưng chỉ nhận được lời thoại trả lời tự động. Tôi không để lại tin nhắn, mà định bụng sẽ gọi lại sau.
Tôi cạo râu, thay quần áo rồi ra ngoài. Ánh sáng mặt trời tháng sáu vẫn rực rỡ – thời tiết Wimbledon, dù không còn nóng bức như những ngày vừa qua. Tôi đánh xe chạy xuống Camden để ra công viên Belsize. Không thấy ai ngồi chờ ở trạm xe điện nên tôi chạy ngược lên đồi.
Khi chạy qua quán Flask, tôi trông thấy hai gã đàn ông dựa vào tường, tay cầm vại bia – chính xác như tôi đã thấy ngày hôm qua. Tôi đậu xe trong một con đường nhỏ và đi bộ lại. Hai người này vẫn không nhận ra tôi cho tới khi tôi đến gần. “Ạ… a”, người có màu da sậm nói, “Hôm qua anh có tới đây mà”.
“Tôi bắt gặp thằng bạn trai anh hít ma túy”, giọng nói chẳng có chút thiện cảm.
Tôi quyết định chơi khăm hai gã một chút, “Tôi là cảnh sát”, tôi nói, “Rõ ràng các anh biết nhiều về chuyện này hơn chúng tôi”.
Hai người chưng hửng, nhưng không tỏ ra sợ hãi, họ chỉ thấy thái độ của mình trước đó không thích hợp. “Tôi không biết gì hết”, một người nói.
“Nhưng hôm qua các anh đã trông thấy nó?”
Hai người gật đầu…
“Chắc là không có người đuổi theo thằng nhải đó chứ?”
“Ồ, lúc đó xung quanh đây cũng có vài người qua lại”.
“Không ai có vẻ gì khả nghi hay sao?”
“Không thấy ai theo nó vào quán của tụi pê đê”.
Tôi nhìn vào người nói nhiều nhất từ nãy đến giờ. Tôi đoán gã không phải là người xấu, chẳng qua muốn chứng tỏ mình là người bình thường hoặc là đàn ông đích thực.
“Thằng nhải vào quán William đệ tứ phải không?”
“Đúng thế. Tôi và Jed ở đây đều cá nó là pê đê. Tôi nói nó chính là pê đê mà Jed lại không tin. Tới chừng nó vào cái quán đó thì tôi thắng cược. Jed phải thua một vại bia”.
“Và các anh không thấy ai theo nó vào quán sao?”, Tôi hỏi gặng.
“Không có”.
Jed nói, “Có một thằng cha mập mập”.
“Người đàn ông mặt đỏ phải không?”.
“Vâng. Trước đây chưa từng thấy ông ta bao giờ”.
Tôi gặng lại, “Có đúng là mặt đỏ không? Anh còn biết gì khác nữa không?”
“Lớn tuổi”, gã bạn của Jed nói, “Tóc xám. Ăn mặc rất lịch sự”.
“Người này theo thằng nhải đó vào quán hay sao?”
“Ô không! Chỉ thấy ông ta đi ngoài đường”, Jed bật cười. Một trò đùa thấu cáy.
Bực tức, tôi băng qua đường tới quán rượu tường xây gạch, kế bên một phòng trưng bày xe hơi. Quán có hai lối vào, một lối dẫn tới khu giải khát, còn một dẫn tới sàn nhảy, nhưng cả hai lối đều gặp nhau ở quầy bar phục vụ giữa quán, thành thử cũng không phải là sự phân chia khu vực rõ ràng một khi đã vào trong. Một cánh cửa bên trong dẫn ra “vườn”, ở đây chỉ là khu vực vỉa hè với vài chiếc bàn gỗ nhỏ, vài chiếc ghế băng trông nhếch nhác. Có nhiều người trẻ tuổi và cả những người không còn trẻ trung ăn mặc “rất thoáng”, người ta có cảm giác thấy cả “mùa hè đỏ lửa” qua y phục của họ.
Tôi mua một cốc bia lớn, và ngồi ngoài cùng để nghe ngóng người ta nói chuyện. Không may là hầu hết đều nói về vụ án ở đường Heath. Người ta cảm thấy bị xúc phạm vì một chuyện như vậy lại xảy ra, hẳn có ai đó ngầm đe dọa họ. “Tôi sẽ không lên đó chơi nữa đâu!”, Một cặp tỏ vẻ lo lắng.
Một nhóm bên tay phải bàn tán về một người tên Geoffrey.
“Thằng bồ ngủm củ tỏi, nó buồn kinh khủng luôn, trông thật tội nghiệp”, một người nói.
“Mày có gặp nó không?”
“Bây giờ nó thế nào rồi?”
“Ngoài vườn kia kìa”, một người đáp, một loạt mấy cái cổ nghễnh về phía cánh cửa dẫn ra “vườn”, mặc dù chẳng ai muốn ra đó làm gì, điều đó khiến tôi hài lòng.
Tôi bước ra ngoài.
Có một nhóm thanh niên da trắng ngồi quanh một chiếc bàn trông có vẻ tương đắc, vui vẻ, không ai trong số họ tỏ ra có chút gì lo sợ. Ở một bàn khác, có một thanh niên da đen lẻ loi đang đăm đăm nhìn chiếc ly pha lê đựng một thứ chất lỏng bên trong, có lẻ là rượu gin, vodka hay nước lọc cũng nên. Tóc chàng trai sát da đầu, không phải cạo, nhưng rất ngắn, nước da màu sô cô la xậm. Chưa vội kết luận điều gì, tôi bước đến và nói, “Geoffrey phải không?”.
Chàng trai ngẩng đầu lên nhìn, rõ ràng chàng trai tỏ ra ngạc nhiên về một người chưa từng quen biết. Tôi tự hỏi không biết có nên giở cái chiêu cũ rích “Chắc chắn anh phải nhớ tôi chứ, tôi gặp anh ở buổi tiệc của…”, nhưng rồi tôi quyết định nói hết sự thật.
“Tôi là Matt”, tôi nói, “Matt Silvain. Tôi là thám tử tư, đang điều tra vụ sát hại Adrian Ponting”.
Ôi, trước đó anh chàng đã tỏ ra khá đau khổ nhưng sau khi nghe tôi nói xong, chàng trai càng đau khổ gấp bội. Cặp mắt nâu to tròn long lanh, dòng nước mắt chảy xuống má.
Tôi ngồi xuống bên cạnh chàng trai, trên cùng chiếc ghế dài, theo bản năng tôi đặt tay lên mu bàn tay chàng trai lúc ấy đang để trên bàn. “Cũng khá khó khăn”, tôi nói, “nhưng chắc anh cũng muốn tóm cổ thằng khốn đó, phải không?”
“Nếu tôi có mặt ở đây thì chuyện ấy đâu thể xảy ra được”, người thanh niên da đen nói.
“Anh nói vậy là sao?”
“Chúng tôi có hẹn gặp nhau”, chàng trai nói, “Ở đây. Nhưng tôi đến trễ. Adrian hẳn là có đến đây, nhưng không tìm thấy tôi nên bỏ đi”.
“Cậu ấy không đợi được sao?”
“Có lẽ cậu ấy chẳng còn tiền để mua nước giải khát. Chắc vì vậy nên không muốn ngồi đợi”.
“Tại sao cậu ấy lên đường Heath?”, Tôi hỏi.
Geoffrey nhún vai, “Đó là chỗ tháng trước chúng tôi quen nhau”, chàng trai nói tiếp, “Có lẽ cậu ấy nghĩ rằng tôi lên đợi ở chỗ đó. Cậu ấy chẳng còn biết nương tựa vào ai.”
“Anh muốn nói cha cậu ấy?”
Geoffrey gật đầu “Khi biết Adrian là gay, ông ta ghét lắm – và nếu như ông ta biết được tôi là người da đen thì không biết ông ta sẽ điên lên như thế nào. Ông ta căm thù người da đen chúng tôi còn hơn cả người đồng tính”.
Có lẽ người thanh niên đã nhận xét đúng. Tôi càng biết nhiều điều về ông bố Ponting, thì tôi càng không ưa ông ta. Tôi chợt nghĩ tới chuyện mô tả “ông già” mặc quần áo đắt tiền mà người bạn của Jed đã nói. Dù không đầy đủ, nhưng lại phù hợp với những điều mà tôi biết về Ponting từ lần ông ta đến văn phòng của tôi. Chỉ có một chuyện mà tôi chưa hỏi, đó là người đàn ông ấy có đi khập khiểng hay không.
Tôi không có gì nhiều để nói với Geoffrey ngoại trừ “Hãy trong quán và vui vẻ lên, mọi việc sẽ ổn thôi anh bạn”. Nếu muốn kiếm bạn tình, anh chàng có thể vào trong quán. Mặc dù tới lúc này trông anh chàng cần được yên tĩnh hơn lúc nào hết.
Tôi không nhận ra mình đã nhầm lẫn biết chừng nào. Lúc ấy tay tôi vẫn nằm trên bàn tay chàng trai, mà tôi cũng cảm thấy dễ chịu, gần gũi, tất nhiên là thuần khiết. Bỗng nhiên chàng trai trở bàn tay để áp lòng bàn tay vào tay tôi. Da thịt chàng trai ấm áp và hơi ẩm. Rồi sau đó, tôi chưa kịp phản ứng, thì chàng trai da đen kéo tay tôi đặt lên háng mình. Trời đất ơi! Bự bằng trái chuối già. Tôi có thể cảm nhận bề tròn của nó qua lớp vải quần mỏng, nhưng khó nói được chính xác chiều dài con cặc chàng trai.
Tôi hơi thất vọng. Đây là chàng trai, mới vừa rồi, chưa đầy một phút, còn sướt mướt vì mất người yêu và bây giờ lại nứng cặc vì một kẻ xa lạ mới gặp lần đầu. Nhưng chuyện ấy chẳng ảnh hưởng gì đến hòa bình thế giới. Tôi không muốn chàng trai nghĩ rằng tôi từ chối nên cứ để bàn tay tha hồ nổi loạn. Wow! Wow! Và Chúa ơi!
“Đáng tiếc là tôi có một cuộc hẹn”, tôi nói, “nếu không thì tôi cũng rất thích…”.
Tôi nhìn chàng trai, đôi mắt tròn lay láy ướt át, bờ môi dày hé mở chờ đợi, mời đón trông rạo rực xuân tình. Tôi tần ngần còn chưa biết phải làm gì. Tại sao mình không thể bỏ ra thời gian còn lại trong ngày, cả buổi tối hoặc suốt đêm ngủ với chàng trai này trong khi tôi cũng đang rạo rực? Có lẽ vì Paul cũng nên. Tôi đành rút lui ý định của mình.
“Anh rất tử tế, anh bạn”, chàng trai da đen nói.
“Tôi sẽ cố hết sức để tóm cổ hung thủ”, tôi cam đoan với chàng trai và ra về, cố không để mọi người chú ý thấy mình trong quán rượu này.
Jed và người bạn của gã đã biến mất, vì vậy tôi ra xe. Ngồi trong xe, tôi cố gọi lại cho Ponting bằng điện thoại di động, lần này có tiếng một phụ nữ trả lời. Người đàn bà có giọng nói mềm mỏng, ngọt ngào, nhưng… Tôi đoán là bà ta đang khóc. “Tôi là Matt Silvain”, tôi nói, “Tôi muốn nói chuyện với ông Ponting”.
“Chắc nhà tôi vẫn còn tại chỗ làm”, người đàn bà đáp. Lúc này mà còn tâm trí làm việc được ư? Chỉ ngay sau ngày đứa con trai bị sát hại?
“Thực sự tôi rất cần gặp ông ấy”, tôi nói.
“Có lẽ chút nữa nhà tôi sẽ về. Khoảng sáu giờ”
Tôi tắt máy. Tôi có hai giờ rảnh rang. Đột nhiên tôi lại nghĩ tới Geoffrey. Tôi tranh luận với chính bản thân mình. Mình có nên lợi dụng lúc người ta đang đau khổ và cô đơn hay không? Nhưng biết đâu anh chàng đâu cần tình yêu hay những thứ xa xỉ như thế? OK, đành phải chấp nhận thôi. Tôi là một thằng dâm dãng. Dù thế nào đi nữa cũng không bỏ qua cơ hội hiếm có này được. Con cặc tôi đã đòi hỏi hay ít ra con cặc chàng trai cũng muốn thế! Cuối cùng tôi quyết định không quay lại quán rượu William đệ tứ. Tôi lái xe thả dốc xuống chân đồi để tìm xem có thể gặp lại người đàn ông mặc áo choàng xám hay không, ít ra chứng cứ ngoại phạm cũng có sức thuyết phục hơn.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hè về |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex gay |
Phân loại | Truyện đam mỹ, Truyện đồng tính |
Ngày cập nhật | 01/10/2021 00:53 (GMT+7) |