Được mệnh danh là hoa khôi của trường thì Ngọc tất nhiên rất đẹp. Vẽ đẹp của Ngọc cũng nên nhắc lại: Nàng có khuôn mặt trái soan, hai mắt to như bồ câu, nhất là nụ cười duyên có lúm một đồng tiền làm điêu đứng bao chàng trai… dê xồm. Ngọc xuất thân từ gia đình Huế và lớn lên tại Sài Gòn nên có giọng nói pha rất dễ thương của hai vùng đô thành. Nàng cao 1 m 68, nên dáng người rất mãnh mai, chân cao và thẳng băng tạo cho nàng có một tướng đi nhịp nhàng uyển chuyển. “Nhất dáng nhì da” cả hai nàng đều có. Da nàng trắng mịn như bông bưởi. Vẽ đẹp đó thì vẫn còn đó có phần mặn mà hơn trước do sự trổ mã đã dâng tới mức tối hạng, nhưng với lối ăn mặc theo thời, cố tình may áo theo kiểu “eo xẻ cao”, cố tình hớ hênh để khoe cái eo thắt ruột nhỏ tí thì Ngọc đẹp theo kiểu khêu gợi hơn là đẹp thư sinh. Có khi thì nhỏ chơi bạo, bứt luôn hàng nút trên, bẻ công cổ áo xuống theo kiểu cổ áo Danton, vậy mà nhỏ còn cho là có mắt thẩm mỹ, thì thôi hết nói nổi. Nhưng ít ra thì nhỏ đã tạo không ít sự thèm thuồng từ dám dê non ở trong lớp và tụi dê hàng xóm của những lớp kế bên. Ngọc mặc kệ, trong mắt Ngọc đám trai cùng khối thì đó chỉ là trò chơi con nít. Từ cái dạo đó, một lần đã nếm qua mùi đời, sau cái lần sụp đỗ tinh thần và đứng trở dậy, trong cặp mắt Ngọc mọi thứ ở dưới mái nhà trường này đều là trẻ thơ. Chỉ có sự hành lạc và dục tình mới biến tuổi mới lớn thành người chững chạc đối với Ngọc sao? Chuyện đó còn dài rồi sao sẽ biết cuộc đời của Ngọc sẽ đi về đâu.
Còn nhỏ Mười thì thôi hết nói, nhỏ có biệt hiệu là “Mười phóng”. “Phóng” ở đây ý nói là phóng xe. Đúng vậy, nhỏ phóng xe thì thật là tài tình? Cũng hạng thằng Minh “độ” à! – Kể cả xe honda hay xe đạp nhỏ làm tuốt. Nhỏ có thể lạng lách biểu diễn đủ trò trên đường phố đông người. Tưởng nhỏ mặc chiếc áo dài vướng víu hả! Không đâu! Nhỏ kẹp tà áo thướt tha kia vào lưng quần thế là nhỏ lướt như bay giữa phố xá đông người. Khi ở trong lớp thì nhỏ là một cây bay nhảy, ai nấy cũng phải thán phục… kêu trời! Nhỏ thích nhất là nhảy từ bàn này qua bàn khác, thậm chí đã phóng lên bàn giáo viên để chơi rượt bắt với thằng Minh cũng xắn quần lên tận đầu gối.
Còn nhỏ Phán thì cũng phá một cây và được gán cho cái tên hơi khó nghe? Hắc tinh tinh. Thật ra không xấu như con con hắc tinh tinh, chỉ vì mê phim ảnh quá độ nên nhỏ mới bị gán cho cái tên là “Phán minh tinh”, nhưng không biết sao lại có kẻ xấu mồm xấu miệng lại dịch thành cái tên “hắc tinh tinh” và cái tên đó chết luôn với nhỏ từ đó. Cũng chính vì mê các minh tinh màn bạc mà nhỏ hai đua theo các kiểu tóc của họ. Lúc thì giống Viên Vịnh Nghi, lúc thì Thái Thiếu Phấn, lúc thì Lâm Vịnh Hà, lúc thì Triệu Vy, lúc thì Văn Tụng Nhàn… Còn tệ hơn nữa hôm trước thì xuất hiện với mái tóc dài đen huyền thì hôm nay với mái tóc ngắn ngủn khoe cả mang tai lẫn nửa vầng trán hiên ngang của nhỏ giống như đào Trần Tùng Linh vậy, đã vậy lại còn nhuộm luôn màu nâu cho giống dân… ngoại quốc. Vậy đó còn chưa vừa lòng, nhỏ còn tuyên bố là hè này nhỏ sẽ nhuộm chỉ một vạt mỏng vàng và tím ở trước trán, và đỏ ở phần đỉnh cho giống con chim trĩ. Càng lạ thì mới càng không bị “đụng hàng”!? Nhỏ hay phán như thế! Và tụi bạn chỉ biết giơ tay lên trời hết ý!
Từ chối một chầu nước mà thằng Minh hứa đãi vì thua kiện cho thằng Quân, Hắn lũi thủi đạp xe về nhà. Phóng mình lên giường nằm vùi trong đống chăn nệm mà đêm qua vì không ngủ được, vứt tung ra khắp nơi, Hắn bắt đầu mếu. Hắn khóc thật sự, khóc từ ở trong lòng, khóc một cách ngon lành như chưa bao giờ được khóc như thế. Dù Hắn đã từng tuyên bố với thằng Quân là “đàn ông con trai thà chảy máu chứ không rơi lệ”, nhưng Hắn làm không được. Câu nói đó chẳng qua là để qua mặt thằng Quân thôi. Ở đời con người ta chắc ít nhất cũng một lần thất tình, Hắn đã trải qua cũng mấy lần rồi sau mà vẫn không quen được với cái cảm giác đó. Nó như cấu xé trong tâm can. Nó như là viên thuốc độc dằn dặt cơ thể ngày này qua ngày nọ, để rồi cuối cùng nó sẽ phát độc lên và con người ta sẽ đi vào tuyệt vọng, có khi tìm cái chết để giải thoát? Nhiều lúc buồn quá Hắn có nghĩ như thế, nghĩ tới cái chết! Nhưng trong thâm tâm Hắn vẫn biết là không thể nào làm được. Thôi thì Hắn chỉ biết khóc cho vơi nỗi sầu.
Khóc ở trong lòng…
Như mưa ngoài phố…
Đâu niềm thống khổ…
Thấm đậm hồn ta?
Khóc lời vô cớ…
Tận đáy tim sầu…
Phản trắc là đâu?
Tang thương hư ảo…
Tột đỉnh buồn đau…
Vì sao chẳng hiểu…
Không hận không yêu…
Mà tim ngập sầu!
(Trích Khóc Trong Lòng của Nguyệt Trinh)
Hắn khóc thật mùi mẫn. Chợt bên kia vách Hắn lại nghe tiếng thút thít. Có phải chăng là con Hân em gái nó. Hắn chợt nín khóc. Lắng nghe. Vì tò mò đã quên đi sự đau khổ, Hắn dụi mắt cho khô, không quên nhìn vào kiếng một lần nữa, bèn lần mò đến phòng bên của con Hân. Tiếng gõ cửa làm cho tiếng thút thít bên trong bỗng nhiên im bặt. Sau đó là tiếng của nhỏ Hân cất lên, chất giọng còn ngọng nghệu do nghẹt mũi.
– Ai đó?
– Hân hả! Anh đây! Có chuyện gì vậy em?
– À không! Không có gì? Hân vội vã trả lời.
– Có thiệt không, anh nghe tiếng em khóc mà!
Im lặng một phút, con Hân lại lên tiếng:
– Ừ! Khóc nhưng mà không sao!
– Mở cửa đi! Có phải làm bài không được không?
– Không không phải, không có chuyện gì!
– Không có gì thì mở cửa đi! Anh vào đó nghen!
Vừa nói xong thì Hắn đẩy cửa vào đại, mới hay cửa không có khóa. Con Hân em Hắn đang nằm chợt ngốc đầu trở dậy đưa cặp mắt hoen mí đỏ chạch nhìn Hắn, rồi thì quay mặt úp lên gối khóc như mưa.
Hắn bước nhanh lại vỗ về con em trên vai.
– Chuyện gì vậy! Anh chưa bao giờ thấy em khóc như vậy hết.
Con Hân nghe hỏi, động trúng mối sầu càng khóc lớn hơn, mếu máo nói:
– Thì thằng Tín đó, nó ăn hiếp em.
– Nó ăn hiếp làm sao nói cho anh nghe.
– Thì nó… nó bỏ em rồi. Nó theo người khác rồi.
Nghe con em nói thế, vì bênh con em Hắn hầm hè chưởi đổng:
– Mẹ nó, gặp mắt quýnh chết mẹ. Chơi kiểu gì mất dạy vậy. Mà nó theo con nào vậy. Nói cho anh biết coi!
– Chuyện đó dài dòng lắm.
– Nhưng mà em, mặc kệ nó đi. Giòng cái thứ sở khanh như thế thì bỏ cha nó cho rồi tiếc làm gì.
– Không được, anh Hoàng ơi! Em thương Tín nhiều lắm!
– Có gì đâu mà thương nhiều, thì không với người này thì với người khác chứ gì. Bộ trên đời này con trai chết hết hay sao.
– Anh Hoàng, anh không hiểu đâu. Tín đối với em rất quan trọng. Trong đời này em sẽ không bao giờ quên Tín được.
– Hân, có phải… có phải em đã gì gì với nó rồi phải không?
– Gì gì là gì? Em không hiểu.
– Là có “ở” với nhau rồi đó.
Hân thẹn thùng e lệ khi Hắn hỏi trúng điểm yếu, như biết không dấu nổi người anh trai, con Hân chỉ đành lí nhí trả lời:
– Dạ, có!
Hắn hầm hè đứng lên định bỏ đi, nhưng quay lại nói:
– Hèn gì mà em thương nó dữ, nói chẳng sai mà: Khi trai gái quan hệ với nhau rồi thì khó mà dứt bỏ, cũng như sinh tình rồi nếu lỡ gặp trắc trở sẽ đau khổ ngay thôi. Nói mà! Nói mà!
– Anh Hoàng ơi! Anh đừng nói nữa. Em hiểu rồi. Em không muốn đâu, nhưng chuyện tình yêu nó đến thì đến, chuyện quan hệ trai gái cũng vậy, làm sao em có thể làm chủ được. Như anh cũng vậy, chuyện tình cảm của anh chắc rằng cũng không tốt đẹp hơn em mấy. Thấy anh sầu mấy ngày nay như thế thì biết.
– À… chuyện của anh thì khác. Dù sao thì anh cũng là con trai, không có sức mẻ gì, còn em là con gái. Bị lỗ có biết không? Người ta chơi qua đường, hút mật rồi bỏ hoa. Mà chết mẹ nó nghe…
Hắn hậm hực:
– Nói mới tức, cái thằng đó gặp mặt thì quýnh bỏ bú nó. Đ… má nó!
– Thôi! Anh hai à! Em không muốn gây thêm chuyện. Dù sao lỗi em cũng có phân nửa trong đó.
– Thôi đừng nói lôi thôi nữa. Chỉ nhà nó cho anh đi. Có phải trên đường Trần Hưng Đạo không? Chỗ cũ đó hả? Tới đó quýnh chết cha nó luôn.
– Dạ! Nhưng mà thôi… đừng đi! Cũng không ích lợi gì.
– Không đi đánh nó cho nó biết mặt thì làm sao được.
– Không được đâu anh à! Tín dọn đi nơi khác với người đó rồi. Chuyện là vậy nè, anh ngồi xuống đi rồi em kể cho anh nghe.
Hắn nghĩ sao đó? Chắc cũng muốn nghe chuyên ra sao đã rồi mới tín nên mới ngồi xuống cái ghế đối diện và con Hân bắt đầu kể…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hắn |
Tác giả | Kinh Bích Lịch |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ cô giáo, Sex bú cặc, Truyện bóp vú, Truyện phá trinh |
Ngày cập nhật | 21/10/2021 03:33 (GMT+7) |