Đang thắc mắc, thì bỗng nhiên phía sau có một đôi bàn tay trắng tinh vòng qua ôm eo của hắn, một mùi hương thanh tĩnh quen thuộc len vào mũi hắn. Lý Cáp nhẹ nhàng hít một hơi, vuốt ve bàn tay mềm mại trắng tinh kia, rồi nói:
– Nàng tỉnh rồi à! Làm ta sợ hết hồn đó, cứ tưởng là chạy đâu mất tiêu rồi!
– Chủ Nhân có thật lo lắng khi không thấy Hương Hương không?
Hương Hương áp mặt vào lưng Lý Cáp…
Lý Cáp nói:
– Đương nhiên rồi! Nàng là bảo bối ta yêu nhất mà. Nhưng sao nàng lại hỏi vậy?
Hương Hương nói:
– Tối hôm qua Hương Hương tỉnh dậy, thì đã không thấy chủ nhân bên cạnh rồi, chờ rất lâu mà vẫn không thấy người trởi về, Hương Hương lo muốn chết. Ta liền đi kiếm chủ nhân khắp nơi trong Công Tôn gia trang, thì thấy chủ nhân đang trong gian phòng ở Kiếm Vũ Viên… Chủ nhân, Hương Hương rất lo lắng cho ngài đó!
Lý Cáp ngẩn người, rồi ôm chặt tiểu hồ ly đáng yêu vào trong lòng, nói:
– Nàng… Tối hôm qua đi tìm ta sao?
Hương Hương đặt tay trên lồng ngực hắn, buồn bã nói:
– Hương hoa trong hoa viên tuy rất đậm, nhưng mùi hương của chủ nhân Hương Hương nhớ rất kỹ, nếu không thì Hương Hương đã lật tung cái Cồng Tôn thế gia này luôn rồi. Hương Hương lo lắng cho chủ nhân, nên chờ cho tới tận sáng, mới theo chủ nhân trở về.
Ặc! Nói vậy là ta nặng mùi lắm à? Hay là do khứu giác của nữ nhân tốt hơn đây? Lý Cáp hỏi thầm trong đầu.
Lý Cáp vuốt khẽ mái tóc của tiểu hồ ly, hôn sâu lên cái tráng của nàng rồi nói:
– Không phải là do ta thấy nàng ngủ ngon quá nên không dám đánh thức sao?
Hương Hương ngẩn đầu nhìn chủ nhân, khóe mắt rưng rưng:
– Hương Hương chỉ ngủ được khi nằm ở trong lòng của chủ nhân thôi. Chủ nhân đi rồi sao Hương Hương có thể ngủ đây? Lần sau, chủ nhân trước khi đi, nhớ phải nói cho Hương Hương đó…
Lý Cáp nghe xong, không khỏi nhớ tới Thiên Thiên đang ở nhà, nhớ cô gái nhỏ đã theo hắn bảy năm, cũng chỉ khi được nằm trong ngực hắn mới có thể ngủ ngon. Không biết khi hắn đi, ở nhà nàng có mất ngủ không nhỉ?
– Ừ! Là do ta không tốt, lần sau nửa đêm đứng lên đi tiểu ta cũng nhờ Hương Hương giúp.
Lý Cáp trêu đùa.
Hương Hương nghe vậy liền nũng nịu:
– Chủ nhân, người cứ trêu thiếp.
– Ha ha, được rồi, di sửa soạn thôi. Hôm nay là sinh nhật của Vô Tình, công tử ta cũng phải trở thành tâm điểm mới được.
– Vô Tình cô nương không phải là đã bị chủ nhân…
– Đúng vậy! Cho nên hôm nay ta sẽ cho nàng ta biết thế nào là đệ nhất hoàn khố đệ tử!
Bên trong Vũ Kiếm Viên, Công Tôn Vô Tình đang đứng ngây ngốc trước một bãi lộn xộn trên giường.
Trên giường còn vương một vết máu loang lên vải tơ, mấy chỗ máu khô như đã nói rõ hết chuyện hồi tối qua.
Nhìn thấy dấu vết của một đời con gái, Công Tôn Vô Tình không khỏi có chút mất mát, trống rỗng. Ánh mắt ươn ướt nhưng lại không có nước mắt chảy ra. Nàng thở dài một hơi rồi đem tấm trải giường cất vào trong rương đựng kiếm phổ. Sau đó nàng cho người đến sửa chữa cái mái nhà bị thủng một lỗ lớn.
Trên đại điện của Bắc Cực môn tổng đường, một tên đeo mặt nạ kinh kịch, dáng người cao ráo đang ngồi trên ghế, qua cái lỗ mắt trên mặt nạ có thể thấy hắn đang nhắm mắt để dưỡng thần.
Một tên mặc áo gấm râu quai nón khom người trước mặt hắn thấp giọng bẩm:
– Bẩm môn chủ, Phong Sơn Uyên Ương kiếm đã thuộc về chúng ta.
Hắn vừa dứt lời thì có một tên hắc y nhân đưa tới hai thanh kiếm màu bạc.
– Ừ!
Tên đường chủ nhàn nhạt trả lời. Con mắt mở ra thành một đường chỉ, cầm lấy một thanh, rút ra phân nửa, một luồng ngân quang chói mắt như muốn đem cả đại điện này chiếu sáng.
– Đúng là hảo kiếm!
Tên Môn chủ tán thưởng nói.
Tên râu quai nón nói:
– Kiếm này chính là bảo kiếm nhưng mà tại hạ không hiểu, U Hậu lão nhân gia thần công cái thế, trong U Minh Thiên cái gì cũng có thì sao lại nhìn trúng hai thanh kiếm này?
Môn chủ đem thanh kiếm tra vào vỏ, rồi nói:
– Nếu tâm tư của U Hậu mà ta hiểu được thì nàng không phải là U hậu nữa rồi. Đúng rồi, nghe nói lần này các người đi cướp của Vạn Lợi tiêu cục gặp phải phiền toái.
Tên râu quai nón cung kính nói:
– Dạ đúng! Vốn lần đầu tiên có thể cướp được rồi nhưng không biết ở đâu ra một tên tiểu tử võ công cực kỳ cao cường, thủ đoạn cũng cực kỳ ngoan độc, Hắn đem toàn bộ người của chúng ta giết sạch.
– Sao? Là người ở đâu?
Tên môn chủ hình như có hứng thú.
Tên râu quai nón nói:
– Thuộc hạ nghe bộ hạ báo cáo thì người đó đang ở trong trang viên của Công Tôn thế gia. Nghe người ta gọi hắn là Hỗ Dương Nhị công tử, thuộc hạ đã cho người đến Hỗ Dương điều tra, rất nhanh sẽ biết được thân phận của hắn.
– Hỗ Dương Nhị công tử? Thú vị lắm! Có thể quản luôn chuyện của Bắc Cực môn chúng ta thì võ công hắn chắc tốt lắm nhỉ?
Môn chủ nói.
Tên râu quai nón nói:
– Theo thi thể cũng như là lời kể của thủ hạ mà thuộc hạ để lại giám sát thì võ công của hắn còn cao hơn cả thuộc hạ.
– Còn cả hơn cả ngươi?
Thanh âm của tên Môn chủ cao lên:
– Trên giang hồ lại có thêm một cao thủ trẻ tuổi nữa rồi! Thú vị! Thú vị lắm…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hàn khố đệ tử |
Tác giả | Hắc Oa |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện dâm hiệp |
Ngày cập nhật | 01/10/2021 03:33 (GMT+7) |