Đã lắm phen, tôi phải an ủi chị quên đi, nào phải do chị tự gây ra mà để tâm nhớ mãi làm gì. Chuyện nhiều người tìm cách vượt biển là do hoàn cảnh bức bách, nào ai muốn rời xa quê cha đất tổ làm gì nếu còn được cho phép sống. Đáng trách chăng là sau ngày chiến thắng người ta đã lậm vào hào quang rực rỡ nên ngông nghênh siết cổ đồng bào mình. Giá như quốc tế đừng cắt đường thì có lẽ ngày nay chuyện ra đi vẫn còn chưa chấm dứt.
Nhân loại trước thảm cảnh này phải ra tay cứu vớt, chứ ai nỡ làm ngơ cho hải tặc chặn đón thuyền nhân. Thôi thì lục của cướp vàng cũng được, nỡ đâu hiếp dâm hàng loạt các bà, các chị, đến cả trẻ nít cũng không tha. Thay phiên nhau địt lu bù người nữ, còn bắt đem theo những người mà chúng thích, khiến đến nay chẳng ai rõ số phận các chị ấy thế nào.
Tôi luôn thiết tha xin cùng chị thành chồng vợ để mong xóa tan đi hình ảnh chị bị giặc hiếp ngày xưa, nhưng tôi mở miệng nhắc là chị một mực khuyên: Từ từ, đừng nóng vội. Tuy chưa ăn nằm với nhau như hai người yêu, song chị đối đãi với tôi còn hơn chồng vợ thật. Chị lo miếng ăn chỗ ngủ, lại gom giặt hoặc xếp gọn mọi thứ tôi bày bừa.
Nhiều hôm buồn tình, tôi nhậu nhẹt tùm lum và mửa nôn tại chỗ, chị nhẫn nhục thu dọn và không hề trách cứ. Chị còn bôi vôi vào gan bàn chân và đắp nước nóng cho tôi chóng giã rượu. Bữa sau lại thiết tha xin tôi đừng say sưa, mất tư cách con người. Tôi hờ hững đáp tại chị làm lơ lời tôi muốn chị làm vợ tôi thì chị lặng đi và rơm rớm nước mắt khóc.
Tôi kéo chị vào lòng, hôn lên tóc, lên tai, lên mặt, lên má, lên môi, lên cổ chị nói lời xin lỗi, chị thỏ thẻ bên tai tôi: Chuyện bị hiếp còn rõ rệt quá, em chưa thể quên ngay được. Em vẫn còn đau xẻ thịt ở những nơi này (chị đưa tay chỉ vào giữa háng và mỗi bên vú chị), cứ nghĩ để anh sờ vào là em không dám nữa. Khi ấy, chị khóc hầu như cạn lệ, tức tưởi nấc từng hồi và cắn lấy môi hầu như chảy bật máu. Tôi phải dùng môi xoa lên chỗ vết đỏ và hôn lia lịa vào miệng chị để gỡ bỏ sự đau khổ ra.
Tôi siết chặt chị vào người, cả hai cùng bật ngửa người ra và tôi hôn cùng khắp lên ngực, lên người chị. Tôi hôn ngấu nghiến, hít vào vú chị bên ngoài áo, thậm chí thọc cả tay vào trong quần để mò sờ lồn chị cũng chẳng sao. Chị đền đáp cũng nhiệt tình, dạng hẳn chân ra cho tôi nắn vuốt lồn chị thoải mái. Tôi có không dằn được đút ngón tay giữa vào móc khoắng lỗ lồn thì chị cũng để yên.
Tôi móc chị cũng phải lên cơn vì khí đùn ra dầm dề và lồn nở rộng ướt át. Tôi móc mạnh thì chị rên hư hử và kẹp chân để tay tôi ngoáy sâu hơn. Chị hổn hển thở, lăn lộn như con đỉa bị rắc vôi, cái lồn đảo vòng vòng. Tôi tuột quần chị ra, banh hai chân để lồn lộ hết cỡ thì chị cũng không phản kháng. Tôi thích chí có hôn hoặc hít lên lồn thì chị cũng nạnh người lên cho tôi ngửi, chạm hả hê. Thế mà tôi đòi chị lột áo ra và tháo tung cặp vú thì chị khựng và thở dài kêu mệt khiến tôi phải dừng lại.
Tôi gắt gỏng truy nguyên chị tại sao thì chị kêu không quen bị bóp vú và lảng tránh lời tôi căn vặn. Tôi huỵch toẹt nói về những trường hợp nghe có bà, có chị bị bọn hải tặc hiếp, bóp cắn nát cả vú, còn bị cắt mất một bên vú đem đi, và thẳng thắn hỏi hay là chị cũng bị trường hợp vậy nên tránh né không muốn tôi nhìn vú. Chị có vẻ lặng đi một lát, rồi tỉnh bơ nói với tôi: Anh nói gì nghe mà khiếp. Em không ở hoàn cảnh như anh nói, song em biết đàn ông các anh trăm ông đều thấy vú là bóp, rồi còn hôn và bú chùn chụt nữa. Em không quen cho ai ngậm bú nên ngại. Nói và chị rùng rùng cả người.
Tôi phải xin lỗi chị, chị bảo không sao và hứa hẹn dần dà quen sẽ dành cho tôi tất cả theo ý thích. Tôi chỉ còn nước hôn hít chị và rút lui về chỗ nằm của tôi. Những đêm như vậy, tôi đốt thuốc liên miên, khói bay đầy nhà, chị phải lưu ý: Anh đừng hút thuốc nhiều không tốt. Lỡ bị đau, không có vợ con săn sóc. Tôi nói liều thì đã có chị, chẳng lẽ chị không nhận lời cầu hôn của tôi. Chị thở dài dằng dặc buồn.
Có đêm đang ngủ bị khua thức giấc, tôi nghe có tiếng thút thít bên phòng chị. Tôi vội chạy sang, thấy chị đang quỳ lết trên giường, hai tay chắp trước ngực, mắt hớt hải trợn trừng, miệng không ngớt van xin: Tôi van lạy các người tha cho tôi, đừng hành hạ tôi tội nghiệp.
Tôi phóng lên giường che kín chị vào lòng, miệng lên tiếng để chị thoát cơn hốt hoảng. Nhưng chị vẫn không tỉnh, vẫn cố chen xô tôi ra và lạy như tế sao. Tôi phải hét to mấy lần chị mới hoàn hồn. Tôi ôm chị thật chặt, hôn lau những giọt lệ nhòe nhoẹt khắp trên mặt và thủ thỉ vào tai chị: Đang mơ và bị ám ảnh cảnh bị hiếp dâm à. Chị gật đầu và trào ra khóc nức nở.
Tôi xoa bờ vai chị, hôn ngấu nghiến vào môi để chị không nói ra tiếng hầu xóa nhòa cảnh man dã đi. Chị nức nở mãi và thu dấu mình vào tôi, khép nép như con mèo bị mắc mưa. Tôi nói luôn miệng để trấn an chị: Không sao đâu, đã qua rồi cảnh oan khiên đó.
Chị xiết lấy bàn tay tôi thật chặt, như cầu cứu một sự che chở bên ngoài. Tôi vuốt gỡ những sợi tóc bết mồ hôi và nhìn sâu vào khuôn mặt chị mà nói: Ta cưới nhau đi để chăm sóc cho nhau, đừng sợ gì cả. Chị gục gục đầu chẳng trả lời. Tôi mượn lúc tinh thần chị hốt hoảng nên nhỏ nhẹ đề nghị: Hãy gỡ áo nịt ngực ra đi cho dễ thở và tôi đưa tay như muốn làm giúp. Chị ôm chặt lấy vạt áo, khư khư giữ không cho và miệng rối rít kêu: Đừng anh, đụng vào chỗ đó làm em ngất đi được. Em vẫn nhớ rõ cảnh man rợ mà bọn chúng áp dụng với em. Hãy tha đừng bắt em cởi áo.
Tôi chẳng hiểu ra sao hết. Chẳng lẽ chị bị hiếp mà bọn giặc làm gì với đôi vú chị nên sau bao ngày tháng chị vẫn còn khiếp như thế. Hay là chị nhìn thấy bọn chúng cắn xé vú các bà, các cô mà nghĩ là mình cũng đã bị chúng làm vậy. Tôi nguyền rủa bọn chó má chết tiệt này, cầu cho gia đình chúng, vợ con chúng cũng sẽ gặp nạn oan khiên để một lần thấu hiểu nỗi đau của chị.
Tôi chuyển sang một hướng khác để chị quên đi giấc mơ dữ. Tôi hỏi: Khó ngủ à. Chị lắc đầu, tôi hỏi tiếp: Nếu còn thức sao mơ dữ dội vậy. Chị bảo: Hình ảnh tồi bại này vẫn không buông bỏ tha cho em. Lâu lâu em lại thấy hiện ra ngay trước mắt đến nỗi em nghĩ mình đang bị nạn.
Tôi càng nghiến răng, trợn mắt, kêu thống thiết nên lời: Ôi trời cao đất dày hãy nhìn xem cảnh đời đau khổ. Thế giới sao im lặng trước những cảnh bức hiếp này, những quốc gia có kẻ làm hải tặc hẳn biết rõ mười mươi bọn phỉ mà sao không bắt chúng đền tội của chúng đi. Còn bao nhiêu người bị chúng bắt giờ sau hàng chục năm ai còn ai mất và hiện sống ra sao.
Chị thấy tôi giận dữ nên dịu lại, ôm chặt lấy tôi để tôi nép vào ngực mà dỗ tôi: Anh ngủ đi, đừng nghĩ nữa, em tỉnh rồi, đừng làm em sợ. Tôi khóc thành tiếng, rúc mặt vào vú chị. Chị cố lách để mũi tôi đặt vào bên vú phải và tôi vừa khóc vừa hít sâu mùi hương da thịt phụ nữ nồng nồng. Tôi đặt tay lên xoa ngoài áo cái vú trái của chị, hít lấy hít để vú bên phải và năn nỉ chị cho tôi ngậm một tí.
Chị không trả lời thẳng mà chỉ âu yếm cầm lấy bàn tay tôi nhét vào cạp quần bảo tôi sờ ở đó cũng được rồi. Tôi thấy cảnh tức tưởi của chị vừa rồi nên cũng không hoạnh họe gì hơn. Vả chăng, chị không cho bú vú thì sờ lồn cũng sướng, còn đòi hỏi gì nữa. Tôi nhẹ nhàng cất người khỏi chị, giữ để chị ngả nằm dài xuống giường. Một bàn tay còn xoa bên trong quần chị, còn một tay tôi tuột lôi quần chị ra.
Dần dần khúc người dưới của chị bày ra hẳn, tôi lại vuốt những sợi lông và tuột nốt quần sịp. Chị hơi thẹn nên khép đùi lại, tôi trịn lại giữ và banh hai giò chị ra mà ngắm. Tôi rên rỉ khen: Ôi lồn chị đẹp quá. Lông dày, múi nở trông tựa con sò lông múp míp. Chị bật cười thú vị. Tôi nắm hai cổ chân bạch toạc ra và miệng liếm láp thèm thuồng.
Chị thẹn, nhắm tịt mắt lại, hai tai trở sang màu đỏ ửng, hai chân giãy lấy lệ. Tôi vừa banh hai giò, vừa kéo chị sát lại và hôn tíu tít vào lồn chị nhiều cái. Chị quặn người vì nhột vừa cố giữ cho tôi đừng bộp chộp hơn.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Đồng hương |
Tác giả | Sịp |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Hiếp dâm tập thể, Sex bú cặc, Sex bú vú, Truyện bóp vú, Truyện của kiều bào, Truyện hiếp dâm, Truyện liếm lồn, Truyện móc lồn, Truyện sex mạnh |
Ngày cập nhật | 02/08/2021 03:33 (GMT+7) |