– Rồi Khoái sẽ khỏe lại thôi. Tối nay để Ngọc nấu cho bát cháo giả cảm ăn vào là đỡ ngay ấy mà.
– Cảm ơn Ngọc nhé – Khoái cười. Nụ cười vẫn còn vẻ mệt mỏi nhưng xem ra đã vui hơn rồi.
– Anh ấy không sao đâu. Cứ neo tàu ở dây không cần vào bờ nữa. Ngọc bảo đảm là anh ấy sẽ khỏe lại nhưng chắc là cần phải được nghỉ ngơi trong mấy ngày tới – Ngọc nói với Hải và Phi lúc cô bước ra bong tau. Hai người này nghe vậy vui lắm.
– Chà thật không ngờ Ngọc biết cả làm bác sỹ – Phi thốt lên lời khen hiếm có của mình.
– Có gì đâu mình là giáo viên trường Y mà – Ngọc đỏ mặt cười.
– Này nhưng để Khoái nằm đó có tiện không. Chỗ đó là của Ngọc mà – Hải ngó vào chỗ Khoái nằm trong khoang thuyền hỏi cô.
– Không sao đâu cứ để cậu ấy nằm đấy. Chỗ đó kín gió còn Ngọc thì sẽ liệu sau cũng được – Ngọc vội lên tiếng.
– Ừ vậy cứ để thế đi – Hải nói và bước đi Phi cũng theo gót anh trai.
Có lẽ vì Khoái có sức khỏe tốt cộng thêm vào đó là sự chữa trị kịp thời nên tình hình bệnh tật có tiến triển khá là nhanh.
Vào buổi tối lúc Ngọc đưa bát cháo cá vào cho Khoái cậu ta đã tự ngồi dậy và ăn một cách hào hứng.
– Vậy là tốt rồi, Khoái sẽ khỏi ngay thôi mà – Ngọc sờ tay lên trán và cảm thấy cơn sốt đã lui. Cô đang định đi thì Khoái đã nắm lấy tay cô.
– Gì thế – Ngọc hơi sợ phải chăng cậu ấy lại định.
– Về chuyện tối hôm qua – Khoái bắt đầu.
– Không cần xin lỗi đâu. Ngọc hiểu mà – Ngọc ngồi xuống cạnh Khoái từ từ gỡ tay khỏi tay cô.
– Khoái không làm gì sai. Anh không xin lỗi đâu. Tình yêu chả có lỗi phải không – Khoái lắc đầu nói.
– Bướng bỉnh quá nhưng không xin lỗi cũng chả sao – Ngọc mỉm cười – Vậy có chuyện gì cần nói với Ngọc – Cô thấy Khoái nói điều gì nhưng rất nhỏ Ngọc không thể nghe thấy. Cô ghé sát xuống để nghe rõ hơn và thật bất ngờ Khoái choàng tay ôm lấy Ngọc và hôn thật mãnh liệt vào môi cô. Ngọc cảm nhận sự thèm khát đến điên dại toát ra từ nụ hôn đó. Cô cố vùng vẫy nhưng Khoái quá khỏe. Sau một phút Khoái thả cô ra. Ngọc vội đứng dậy, cô lùi lại đến khoảng cách an toàn cô muốn chạy ngay đi nhưng có điều gì đó thật khó hiểu đã giữ cô ở lại.
– Ngọc không tát anh hay kêu lên à – Khoái thả mình xuống tấm đệm nói không nhìn Ngọc.
Ngọc lắc đầu.
– Vì sao vậy – Khoái lúc này quay lại về phía cô nhìn chăm chú.
– Ngọc không biết.
Nghe câu trả lời của cô, Khoái lại im lặng đôi mắt cậu ấy thật buồn.
– Để thằng bé nghỉ một chút đi Ngọc – Một bàn tay thô ráp đặt lên vai cô Ngọc quay lại nhận ra Hải đang đứng cạnh mình.
Cô cùng anh đi ra, không thấy Phi đâu chắc anh ta còn bận việc ở đâu đó.
– Ngọc thông cảm Khoái nó còn trẻ hơi bồng bột nhưng nó yêu Ngọc thật lòng đó – Hải tựa người vào lan can tau hướng mặt ra phía biển giọng anh trầm lắng.
– Ngọc biết nhưng…
– Không chỉ có Khoái đâu, cả tụi tui nữa – Hải nói nhỏ nhẹ khác hẳn với tính ăn to nói lớn của anh lúc bình thường.
– Mai là Khoái khỏe lại rồi Ngọc muốn lúc đó chúng ta nhổ neo về nhà nhé – Tự nhiên giọng nói của cô trở nên nặng nề và có phần nghiêm khắc, lanh lùng.
– Ừ, được thôi – Hải gật đầu không một chút phản đối anh biết sẽ phải đến lúc như thế này nhưng dù sao thì nói ra cũng tốt hơn.
Tối hôm đó chỉ có một mình Ngọc và Khoái đang ốm nằm trong khoang thuyền Hải và Phi lên bong ngồi uống rượu. Họ uống khan không có đồ nhắm cũng không ồn ào họ cứ nâng ly rựou lên uống cạn rồi lại rót đầy không ai nói một lời nào.
Ngọc nằm ngủ dưới khoang cũng cảm thấy thao thức không yên. Mai là cô lên đường về nhà rồi. Mới có mấy ngày mà cô cảm giác như mình đã gắn bó với con tàu này. Xa rời nó là một điều không dễ. Ngọc muốn đi khỏi nơi đây vì cô sợ một ngày nào đó cô có thể không được giữ được mình. Từ cái đêm trong lều với Khoái những xúc cảm vốn đã bị Ngọc quên đi dường như đã sống dậy trong cô. Những cảm xúc đơn thuần của một người phụ nữ khi đã lâu không gần chồng nhất là khi lúc nào bên cạnh cô lúc nào cũng có không chỉ một mà là 3 người đàn ông khỏe mạnh đẹp trai.
Ngọc vẫn còn yêu Quang nhưng cô phải thú nhận là nếu như cô gặp Khoái hay Hải trước thì có thể người cô lấy là một trong người bọn họ rồi. Mà cũng có thể lấy cả hai cũng được mà. Cô mỉm cười khi nhớ lại cái tập tục kỳ lạ của những người dân vùng biển này. Thỉnh thoảng Ngọc lại mở mắt nhìn về phía cửa khoang đã khuya lắm rồi mà vẫn không thấy Hải và Phi đi nghỉ ánh đèn trên bong tàu vẫn sáng. Có lẽ họ định uống rượu suốt đêm hay sao ấy.
Ngọc ngồi dậy khoác chiếc áo lạnh ra ngoài rồi bước lên bong.
Khi cô đến Hải và Phi đều quay mặt về chỗ Ngọc. Cô bước lại gần ngồi xuống cạnh cái bàn rượu đơn sơ chỉ có là một tấm ny lông trải trên mặt tàu ý tứ kéo chiếc váy ngủ xuống phủ kín cặp đùi tròn dài và trắng mịn.
Hải rót đầy một bát rượu rồi đưa cho Ngọc. Cô nhận lấy và làm một hơi uống cạn và tự tay rót thêm cho mình một bát nữa. Hải và Phi nhìn nhau họ chưa bào giờ thấy cô uống rượu nhiều như bây giờ.
– Mai nhổ neo, chắc chỉ 3 ngày nữa là về đến nhà – Hải nói bâng quơ.
– Ừ – Ngọc gật đầu – Sau đó mình chia tay, tất nhiên là mình sẽ chi trả đầy đủ chi phí của chuyến đi này dù nó chưa thành công.
Đầu tiên là Hải sau đó là Phi cả hai cùng cười. Họ cười rất to làm cô ngơ ngác không hiểu vì sao.
– Ngọc không cần trả tiền đâu tui tụi coi như làm giúp thôi – Phi lên tiếng, Hải gật đầu phụ họa.
– Thế sao được mọi người vất vả suốt mấy ngày qua vì Ngọc mà – Ngọc phản đối.
– Tàu chúng tôi lâu lắm mới có phụ nữ lên tàu. Đó là điềm may mắn lại là phụ nữ đẹp càng may mắn hơn. Chắc trong những lần ra khơi sau chúng tôi sẽ đầy cá trong lưới thế là quá đủ rồi – Hải nói nghiêm túc.
– Nếu không lấy tiền thì phải có chách nào để Ngọc cảm ơn các anh chứ – Ngọc cố nài nỉ.
– Ngọc đừng nghỉ ngơi về chuyện đó. Đi nghỉ sớm đi mai còn phải lên đường. Đột nhiên Hải tỏ vẻ khó chịu anh ta đứng dậy cầm theo can rượu đi khuất vào trong bong tàu. Phi thì đơn giản hơn anh nằm ngay ra đó và bắt đầu cất tiếng ngáy. Ngọc ngồi đó một lát cảm thấy mình hơi thừa cô vẫn không hiểu tại sao Hại lại thay đổi thái độ nhanh như thế. Mình có làm điều gì sai à.
Lúc vào khoang thuyền để ngủ cô mới nhận thấy Hải ngồi đó chưa ngủ anh đang hí húi cho gì đó vào cái túi xách du lịch của cô.
– Hải làm gì thế – Ngọc hơi ngạc nhiên hỏi.
– Có gì chỉ là một chút quà vùng biển tặng Ngọc thôi – Hải dừng tay trả lời Ngọc.
– Hải thật chu đáo qúa, đã không nhận tiền rồi lại tặng Ngọc quà nữa à – Ngọc thật sự xúc động trước sự quan tâm của người con trai vùng biển.
– Chỉ là mấy con mực khô. Thứ này ngoài biển thiếu gì. Chỉ có những người đẹp như Ngọc là hiếm thôi – Hải nói bằng giọng nửa đùa nửa thực. Ngọc quay đi để giấu một nét hồng trên má.
– Rồi anh sẽ gặp người phụ nữ còn xinh hơn Ngọc mà – Cô trả lời.
– Hy vọng tụi này không ế vợ là phúc lắm rồi – Hải thở dài.
– Sao vậy.
– Từ lúc gặp Ngọc cái thằng Khoái nó đã quyết định không lấy cô gái ở làng chài nữa. Nó bảo thà ở vậy suốt dời chứ không lấy con đó – Hải đặt túi của Ngọc xuống nhìn cô khi nói.
– Vì sao lại thế – Ngọc chợt thấy mình đã quá rõ lý do. Trong cái đêm mưa gió đó chả phải anh đã nói chuyện đó với cô sao.
– Nhưng sẽ còn những cô khác mà – Ngọc vẫn cố vớt vát.
– Có nếu kể đến những đứa thò lò mũi xanh. Thứ dó thì nhiều lắm – Hải cố pha trò nhưng nét mặt anh không cười đủ cho câu đùa.
– Thôi đừng buồn Ngọc, Chỉ là cưới vợ thôi mà.
– Sao anh và Phi không khuyên bảo cậu ấy.
– Khốn nỗi chúng tôi không thể mà thực ra trong thâm tâm chúng tôi cũng cho là nó dúng mới gay chứ – Hải cầm chiếc túi đưa cho Ngọc – Ngọc nhận cho chúng tôi vui nhớ.
– Ừ – Cô gật đầu.
– À mà chuyện lúc nãy ở trên bong Ngọc đừng ngạc nhiên. Chỉ là điều tui muốn không thể nói cho Ngọc biết – Hải ngoái cổ lại trước khi bước đi.
– Nếu như Ngọc thực sự muốn biết – Lúc Hải đặt tay lên cửa thì nghe thấy tiếng cô vọng tới. Anh quay lại khoanh tay tưa lựng vào vách tàu thở hắt ra nét mặt nghiêm trọng.
– Ngọc sẽ không muốn nghe đâu – Hải lặp lại nhưng có cảm giác là nếu Ngọc hỏ thêm một lần nữa anh sẽ nói.
– Ngọc thực sự muốn biết – Cô đã lên tiếng hỏi chỉ là sau một lúc im lặng. Quãng thời gian đó dài tựa như hàng năm trường. Cô cũng đoán ra điều mà Hải sẽ nói nhưng cô vẫn muốn nghe từ chính miệng anh nói ra.
– Chỉ là… chỉ là… chỉ là tui muốn được ngắm Ngọc một lần, một lần giống lần Khoái đã nhìn thấy – Hải lắp bắp.
Ánh sáng hơi tối trong khoang thuyền không cho phép Hải nhìn thấy nét mặt cũng như phản ứng của Ngọc. Anh cũng đứng đó chờ đợi.
– Sao Hải lại yêu cầu Ngọc điều đó – Giọng nói ngập ngừng của người phụ nữ trước mặt làm Hải thấy nhẹ long hơn ít ra đó không phải là câu chửi hay mắng mỏ thậm tệ. Thế là tốt lắm rồi anh chả mong muốn điều gì hơn.
– Chỉ là ý nghĩ thoáng qua đầu thôi. Nó giống như mong muốn trẻ thơ vậy. Điên rồ nhưng vô hại. Ngọc đừng nghĩ xấu cho chúng tôi. Anh em tui vẫn tôn trọng Ngọc và nhớ rất rõ vị trí của mình – Hải khẳng định như đinh đóng cột.
Đếm đó Hải và Phi không ngủ lại trong khoang thuyền. Họ nằm trên bong vào lúc gần sáng lúc ánh mặt trời sắp ló dạng cô nghe thấy giọng hát trầm buồn của Hải vang lên. Bài hát cũng rất lạ Ngọc chưa nghe thấy bao giờ, nó làm cô chú ý đó là một cậu chuyện tình yêu và sự chia ly giữa hai người. Bài hát có giai điệu vui nhưng nghe kỹ thì có những nỗi buồn len lỏi trong đó.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Đi tìm tình yêu |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ tay ba, Truyện ngoại tình |
Ngày cập nhật | 25/08/2018 23:28 (GMT+7) |