– Mưa rồi – Ngọc thốt lên.
Chỉ trong chốc lát mưa rơi xối xả quất rát cả mặt.
– Khoái đừng về nữa. Ở lại đi thời tiết này không đi được đâu – Ngọc chạy theo nắm tay chàng trai kéo về phía lều.
Khoái có vẻ không muốn ở lại nhưng rồi cũng ngoan ngoãn nghe theo cô.
Chiếc lều nhỏ nhưng xem ra vững chãi kín đáo ra phết. Chui vào bên trong thì những tiếng gió mưa ngoài trời như ở một nơi nào xa lắm. Căn lều vốn chỉ dành cho một người nên bây giờ có thêm Khoái nó chật thêm. Khoái co người dán sát mình vào góc, cậu ta cố tránh không chạm Ngọc.
– Quay mặt đi một lát được không – Ngọc bảo Khoái. Cô muốn cởi chiếc áo ướt trên người ra. Nước mưa làm cô hơi lạnh.
Khoái quay mặt vào phía trong nhưng rồi anh lùi sát hơn về phía xa Ngọc và lặng lẽ quay người lại. Trong lều không có đèn. Ánh trăng thì do cơn mưa nên không còn. Nhưng bằng con mắt quen với bóng tối của người đi biển Khoái vẫn thấy dù chỉ là hình dạng mờ mờ của người phụ nữ phía trước. Ngọc cởi chiếc áo và cả chiếc quần lót trên người rôi mò mẫm xung quanh tìm đồ thay nhưng cô không tìm tháy bộ đồ ngủ đâu. Chăc là nó ở chỗ nào đó bây giơ tối thé này thì khó tìm lắm. Chợt tay cô chạm vào cái gì mềm mềm. Ngọc rụt tay lại vì cô biết mình vừa đụng vào ai.
– Ơ. Xin lỗi – Ngọc lên tiếng.
– Không sao – Khoái đang cảm nhận sự đụng chạm da thịt đó mãi một phút sau mới trả lời – Sao vậy Ngọc.
– Tìm hộ Ngọc bộ quần áo – Ngọc nói xong cô đỏ bừng mặt vì nói thế chả khác nói mình đang khỏa thân.
Thật ra không phải chàng trai không biết chỉ là anh không nói ra thôi.
Khoái dang mò mẫn quanh chỗ mình đứng thì có một tiếng sét rất to vang lên ánh chớp chói lòa rạch ngang màn đêm.
– Á – Ngọc quên cả ngượng cô ôm chặt lấy Khoái. Bầu vú cô dính sát vào cơ thể anh.
– Ư – Một tiếng kêu xuất phát ra từ Khoái. Anh vòng tay siết lấy Ngọc.
– Đừng sợ chỉ là tiếng sét thôi mà – Khoái thì thào vào tai Ngọc giọng anh gấp gáp và hổn hển.
Ngọc qua cơn sợ thấy mình nằm gọn trong vòng tay Khoái cô hơi cựa ngươi để gỡ ra nhưng vòng tay cứ vòng qua eo siết lại mãi. Rồi bàn tay thô ráp khác di chuyển dần từ bụng lên ngực Ngọc nó dừng lại ở cặp vú cô và bóp lại chầm chập, mở ra ròi bóp lại. Ngọc thấy có cảm giác nhồn nhột nhưng lại tê tê sướng đầu ti cô dần dần săn cứng lên trước sự vần vò đó. Cô lắc đầu vài lần cố lấy lý trí để không bị kéo vào cảm giác đầy mới lạ rất lôi cuốn toát ra từ bàn tay Khoái và cả thân hình hừng hực chất đàn ông đang áp sát vào người cô. Ngọc dùng tay nắm lấy bàn tay đang đậu dính trên dầu vú mình.
– Khoái. Đừng làm thế – Ngọc nói bằng giọng nghiêm khắc.
Chuyển động bàn tay đột ngột ngừng lại chỉ đơn thuần là ngừng lại chứ không rời ra.
– Ngọc, Anh yêu em – Khoái nói giọng da diết.
– Đưng nói thế. Chị lớn hơn tuổi hơn em và chị có chồng rồi – Ngọ.
– Anh sẽ người chồng thứ 2 – Khoái lại ngọ ngoâỵ ngón tay trên bộ ngực căng mềm của Ngọc. Hai ngón tay Khoái bây giờ đã leo lên đỉnh ngọn núi đang se se cái đầu tý của Ngọc.
– Dừng lại – Ngọc dồn sức đẩy bật Khoái ra.
Không phải vì cú đẩy mà là vì thái độ cương quyết của cô làm Khoái phải rút lui. Cậu ta lùi ra. Ngọc tranh thủ lúc đó vơ vội chiếc áo còn ướt che ngực. Ngọc cố kìm nhưng không được cô bật khóc thút thít.
Khoái ngỡ ngàn với thái độ của Ngọc. Quả thực cậu chỉ muốn bày tở tình cảm của mình với cô thôi chứ không phải là.
– Xin lỗi, xin lỗi… xin lỗi – Khoái lặp lại câu nói đến 3 lần.
Ngọc chùi nước mắt, tiếng thút thít nhỏ dần. Cô khóc một phần vì những cừ chỉ sỗ sàng của Khoái phần nhiều hơn vì những mâu thuẫn bản thân. Vào lúc Khoái bóp vú Ngọc trong một thoảng cô đã nảy sinh ham muốn là để cho những ngón tay đó tự do hoạt động thám hiểm trên cơ thể mình. Lúc nắm lầy cỏ tay Khoái và những ngón tay đó dừng lại Ngọc thấy mình như hụt hẫng và luyến tiếc.
– Xoạt – Khoái hộc lên một tiếng nghe đày tức giận rồi bung cửa lều phóng ra ngoài bến mất trong làn mưa xối xả.
Ngọc nhìn theo cô thực sự rất muốn lên tiếng gọi anh quay lại.
Khi cơn mưa tạnh cũng là lúc trời hửng sáng Ngọc vẫn ngồi co ro và im lặng trong lều. Khi cô nghe thấy tiếng bước chân rón rén bên ngoài Ngọc hơi ngẩng đầu lên. Cô hy vọng đó là Khoái. Nếu cậu ấy xin lỗi thì mình cũng sẽ bỏ qua thôi.
– Ngọc. Hôm qua chị có bị mưa không – Giọng nói không phải là của Khoái mà là của Hải.
– Ơ… không – Ngọc trả lời. Cô tưởng là Khoái quay lại bây giờ là Hải nên hơi lúng túng.
– Mưa tạnh là tôi ra đây ngay chỉ sợ chị bị làm sao – Hải vẫn nhiệt tình và quan tâm như mọi ngày.
– Mình ổn mà – Ngọc gượng cười.
– Cái thằng Khoái hôm qua trời mưa như thế mà chả hiểu ai xui khiến xông ra ngoài dầm mưa. Sáng nay bọn tui thấy nó ốm nằm rên hừ hừ trên thuyền đấy – Hải làu bàu.
– Khoái bị ốm à – Ngọc thốt lên, cô nắm lấy tay Hải lắc lắc liên hồi.
– Ừ nó bị ốm. Lạ thật mọi lần nó khỏe lắm cơ mà. Dầm mưa một đêm thôi thì ốm gì chứ – Hải thắc mắc – Thôi Ngọc ra thuyền trước đi để tui dọn dẹp chỗ này.
Lo cho Khoái Ngọc quên cả chào Hải cô vội vã chạy về chỗ con tàu đậu.
… Bạn đang đọc truyện Đi tìm tình yêu tại nguồn: http://truyensex.de/di-tim-tinh-yeu/
Khi lên tàu Ngọc thấy Phi ở trên bong đang hì hục kiểm tra sửa chữa lại một vài hư hỏng do trận mưa to tối qua gây ra.
– Khoái nó làm sao hả Phi – Ngọc hỏi giọng cô nghe gấp gáp.
– À… ừ – Phi trả lời Ngọc với sự lo lắng hiện lên trong mắt – Nó sốt cao lắm. Tui cho nó uống thuốc rồi nhưng vẫn chưa đỡ. Chà gay… go nhỉ chỗ này xa đất liền lắm chạy hết tốc cũng phải 3 ngày mới đến đuoc.
– Từ từ đã đừng nhổ neo vội. Để Ngọc xem thế nào đã – Ngọc vừa nói vừa bước vội vào trong khoang tàu. Cô thấy Khoái nằm trên một chiếc chiếu ngay chính giữa khoang, trên người đắp tấm chăn nhỏ đang rên hừ hừ.
Ngọc đặt tay lên Khoái thấy nóng rực. Được bàn tay êm dịu và mát của cô chạm vào người cậu ta có vẻ hơi tỉnh táo ra một chút.
– Ngọc – Anh nói giọng nặng nhọc.
– Thôi chuyện gì nói sau – Ngọc đặt tay lên môi người thanh niên dịu dàng nói. Cô vào chỗ của mình lục trong sắc du lịch ra bộ đồ khám bệnh gồm tai nghe và cặp nhiệt độ. Là giáo viên của trường y Ngọc tự tin với những căn bện loàng xoàng như thế này cô thừa sức chữa được.
Vài phút sau Ngọc đặt ống nghe xuống thở phào. Đúng như triệu chứng bên ngoài Khoái chỉ bị cảm mặc dù không nhẹ nhưng phổi vẫn tốt. Ngọc thấy không vấn dè gì cô đắp lại chăn cho anh và nhận ra tấm chăn quá mỏng. Ngay cả chỗ nằm của Khoái cũng không thuận tiên cho việc chữa trị. Sàn tàu bằng thép rất lạnh chỗ Khoái nằm lại gần cửa thỉnh thoảng gió lại lùa vào. Ngọc cẩn thận đỡ Khoái ngồi dậy, cậu ta không biết có phải vì mệt hay vì lý do nào khác dựa hẳn vào người cô. Ngọc không thể không để ý Khoái đã dụi hẳn đầu vào ngực mình chỗ giữa hai vú. Mặc dù bị ngăn trở bởi một lần áo nhưng Ngọc vẫn thấy nhột và lần này là đôi chút thinh thích, mới lạ nữa. Giống hệt như lần đầu Quang chạm vào chỗ đó của cô.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Đi tìm tình yêu |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ tay ba, Truyện ngoại tình |
Ngày cập nhật | 25/08/2018 23:28 (GMT+7) |