– Em lại thua rồi – Ngoc nói có vẻ hơi buồn nhưng đằng sau anh mắt thì ánh lên một tia sáng vui nhộn. Cô đứng lên Hải Khoái, Phi đều tưởng Ngọc sẽ bỏ cuộc không chơi nữa nhưng khong cô trút bỏ chiếc váy màu lam trên người. Chiếc váy được cởi bỏ gấp gọn gàng để ở một bên. Bộ đồ lót lưới trên người cô thực ra chẳng che đậy được gì cả. Hải tinh mắt còn nhìn thấy hai mép lồn hồnng hồng khuất sau mấy cái mắt lưới.
– Thay đổi luật chơi một chút nhé. Bây giờ trừ người nhất ra những người khác ai cũng phải cởi hết được không – Ngọc ngồi xuống chiếu bạc.
– Rồi… rồi được thôi – những người còn lại lắp bắp đồng ý. Bây giờ dù Ngọc có bảo họ nhảy vào lửa học cũng chả nói nửa chữ không.
– Sau đó thì sao – Hải ngơ ngác nói.
– Ai bị lột sạch đồ sẽ phải làm theo một yêu cầu của người thắng – Ngọc giả thích thêm.
– Thật chứ.
– Hoàn toàn nghiêm chỉnh.
Nghe thì có vẻ hấp dẫn nhưng mà mấy anh em Hải chả còn tâm trí đâu mà đánh với nghĩ nữa. Họ còn bận ngắm người con gái trước mặt mình. Những lúc cô cúi người xuống. Tất cả đều thấy rõ cả đầu ti trên bàu vú căng tròn.
. Không thể tập trung nên đánh ván nào thua ván đó. Cuối cùng ba chàng trai ôm cu đứng khép nép sát cạnh nhau trên bong. Ngọc thì ngòi đó cười ngặt nghẽo. Mấy anh chàng kia cũng cố gắng nhe răng ra nhưng họ cười cực kỳ gượng gạo.
– Bây giờ đã lột sạch ròi nhé – Ngọc cố gắng làm ra vẻ nghiêm nghị nhưng rồi cô lại bò lăn ra cười.
– Để nghĩ xem nào. Bắt mấy anh chàng này làm trò gì nhỉ – Ngọc ngẫm nghĩ vẻ mặt cực kỳ ranh mãnh. Cô biết ngay từ đầu là chỉ cần mình thi thố chút thủ đoạn như vậy là đủ giành phần thắng rồi nhưng quả thật vừa rồi hơi liều nếu mà mình thua, Ngọc thực sự chưa biết lúc đó cô phải làm gì.
– Mấy anh có biết nhảy điệu nào không, nhảy múa cho Ngọc xem nào.
– Trong tư thế này ư.
– Phải, sao định chạy nợ à – Ngọc chau mày cảnh cáo.
– Ư khong có – Phi vội vã im re không thở ra một câu nào nữa.
Và rồi bắt đầu là những đọng tác cứng ngắc không tự nhiên lắm nhưng tiếp sau đó là một vũ điệu thật đẹp và có cái gì đó hoang dại.
Quả thực Ngọc càng ngày càng cảm thấy những người bạn đồng hành luôn là một mảnh đất đầy các điều bí ẩn. Họ đánh bắt cá giỏi là những thủy thủ lành nghề dũn cảm trước giông bão, họ có những phút dây thật lãng mạn, họ cũng biets yêu và yêu thật mãnh liệt và giờ đây những con người đang trình diễn cho cô xem một màn vũ đạo thật đẹp đẹp một cách hoang dại. Nó khác hắn thứ mà cô vẫn xem trên TV Ngọc không thạo về múa nhưng cô cảm nhận động tác của ba người vừa mềm mại vừa quết liệt mạnh bão. Làn da màu đồng hun của các chàng trai phản chiếu dứoi ánh trăng nhìn trông mê hồn. Ngọc mải mê theo dõi không chớp mắt.
– Tuyệt quá, hoan hô – Cô thốt lên lời khe từ đáy lòn mình khi màn trình diễn kết thúc.
– Các anh làm sao biết điệu múa này.
– Mọi chàng trai trong làn chài đều biết mà. Nó được dùng khi người con trai muốn tỏ tình với cô gái mà anh ta yêu, anh ta sẽ múa trước nhà cô gái mà mình yêu nếu cô gái đó đồng ý cô ấy sẽ mời chàng trai vào nhà. Tùy vào mỗi gia đình mà có những sự biến tấu khác nhau, có thể múa một người hai người, ba người.
– Tập tục hay nhỉ – Ngọc nghe không bỏ sót một lời.
– Theo tục lê, lúc nãy Ngọ khen tụi tôi là phải lấy tụi tui đó biết khong – Hải pha trò.
– Đừng có mơ, người không biết không có tội Ngọc đâu có biết nếu biết nửa câu cũng không khen – Cô vẩu môi đanh đá đáp lời.
Thôi không tranh cãi nữa đi ngủ đây – ngọc quay ngoắt người đi thẳng bỏ lại cho ba người một sự hụt hẫng. Cô gái này thật lạ đang vui thế mà lại bỏ đi một nước chả giải thích gì cả.
Ngọc đang đứng ở mũi tàu mắt hướng về phía xa đã lờ mờ trông thấy dải đất xanh rì phía xa. Tàu sắp cặp bên, cô hồi hộp mong chờ điều đó xảy ra. Nếu còn ở trên con tàu này một ngày một giờ thì khẳng định là cô sẽ không giữ được mình sự kìm nén bản thân đã đi đến giới hạn tận cùng rồi. Việc phản bôi Quang khi chưa biết tình hình cụ thể của anh ấy là điều khó chấp nhận, Ngọc dự định về thành phố thông báo cho mẹ và em gái Quang rồi sao đó thì liệu. Có thể cô phải chính thức chấp nhận chuyện Quang đã ra đi rồi sau đó Ngọc sẽ quay lại nơi này, để làm gì ư. Làm theo tiếng gọi của trái tim. Mới một thời gian thôi nhưng cô nhận ra mình quá gắn bó với con tàu khó có thể rời, lần trở về này là để rũ bỏ hoàn toàn quá khứ. Ngọc chưa thổ lộ điều này với ai trong 3 anh em vì cô muốn cho họ một sự bất ngờ. Nghĩ mà xem Hải sẽ vui thế nào khi thấy Ngọc quay lại nhưng mà cô vẫn còn suy nghĩ chuyện về tập tục kỳ lạ ở cái làng của Hải. Cô chắc là nếu chấp nhận quan hệ với bất cứ ai một trong 3 anh em thì cũng có thể phải… với hai người còn lại. Điều này là một thứ hấp dẫn nhưng… quá xa lạ với Ngọc.
Con tàu rú hai tiếng còi dài trước khi cặp vào bến. Sự nhộn nhịp ở nơi này vẫn như hồi cô mới ra đi.
Phút chia tay khá lưu luyến nhưng không kéo dài. Phi là người đưa cô vào bờ bằng thuyền nhỏ. Anh trầm tư không nói nhưng sự buồn rầu hiện rõ trên khuôn mặt. Ngọc quay đi để không pahir khóc nức lên nhưng mọt giọt nước mắt vẫn lăn trên mặt cô.
Khi con thuyền nhỏ vào gần bờ Ngọc chợt sững người cô nhận ra mẹ của Quang và cả em gái anh ấy nữa. Họ đứng chờ cô ở đó.
Vui mừng vì gặp người nhà chưa chờ cho thuyền cặp hẳn vào bời Ngọc đã nhảy ào lên.
– Mẹ – Cô lên tiếng gọi.
– Chát – Một cái tát cháy má từ phía mẹ của Quang in lên má cô. Bất ngờ Ngọc ngã chúi xuống đất.
– Sao mẹ lại… – Ngọc ngơ ngác xoa má ngồi trên đất. Đám đông trên bờ xúm vào xem chuyện lạ, Phi cũng chen tới.
– Đừng gọi tôi là mẹ nhà này không có thứ con dâu chồng mới chết đã chạy nhơn nhơn theo trai. Cô là cái thứ gái lăng loàn… cô… cô – Một loạt từ ngữ thô tục lăng mạ thoát ra từ mồm bà mẹ chòng. Thúy em gái Quang cũng phụ họa với mẹ cô ta mắng mỏ Ngọc. Cô mấy lần đinh lên tiếng nhưng cô không có cơ hội những lời chửi rủa xa xả cứ xối vào Ngọc.
Ròi 2 người đó xông vào tát cô túi bụi, ngọc không phải là người yếu đuối nhưng cô chỉ biết giơ tay lên chống đỡ yếu ớt.
– Đủ rồi, dừng lại – Phi đứng ngoài không chịu thêm được nữa anh xô bật hai mụ đàn bà đanh đá sang bên.
– Cô ấy không làm gì sai cả. Cô ấy chỉ thuê chúng tôi đi tìm chồng cô ấy thôi. Chúng tôi không làm gì sai cả.
– Tìm chồng, chồng nó đã được người ta đưa xác về mấy tuần nay rồi – bà mẹ chồng chu mỏ giận dữ nói. Nói xong rồi bà chùi tay lên mắt.
– Anh ấy làm sao – Ngọc thoảng thốt nói và cô đổ gục ngay xuống mà không kịp nghe câu trả lời, Phi vội đỡ lấy cô anh bế cô đi thẳng đám đông vội tách ra nhường lối cho anh.
– Ngọc uống chút nước nữa, đừng buồn nữa – Hải ôm lấy Ngọc an ủi. Ngọc chấp nhận cừ chỉ đó tự nhiên như thể anh đã làm điều đó lâu lắm rồi. Cô ngoan ngoãn cầm lấy cốc nước gừng nóng uống từng ngụm nhỏ. Bây giờ Hải mới thực sự cảm thấy Ngọc giống như một cô gái bé nhỏ yếu đuối cần một sự che chở giúp đõ.
– Bây giờ em định thế nào – Hải phân vân mãi mới thốt lên câu đó. Anh sợ chạm đến nỗi đau mới vơi đi chút ít trong cô.
Đã hai tuần trôi qua kể từ buoir sáng trên bến cảng. Khỏi phải nói sự ngạc nhiên của Hải và Khoái khi thấy Phi bế Ngọc mềm oặt, bất tỉnh về. Họ không dám hỏi Phi là đã có chuyện gì xảy ra vì khuôn mặt anh in đầy vẻ dữ tơn và tức giận. Ba người mang Ngọc vào nhà, chăm sóc cho cô. Những ngày đàu Ngọc chỉ khóc suốt, vụng về chậm ăn nói họ chả biết phải làm gì đành kệ cho cô tuôn những giọt nước mắt ướt đàm gồi. Cũng phải thôi ai ở hoàn cảnh của cô mà không đau khổ cho được chứ. Chồng gặp nạn, bỏ bao công sức, gặp cả hiểm nguy để đi tìm anh ấy nhưng rồi vừa về đến nơi lại nghe tin chồng chết, gia đình nhà chồng thì hiểu lầm xua đuổi thậm chí còn không cho cô ấy dự tang lễ nữa chứ. May mà cô còn có ba anh em Hải an ủi chăm sóc chứ nếu không thì gục mất.
Bây giờ nghe Hải hỏi Ngọc ngước mắt lên nhìn anh. Đôi mắt cô không còn ướt đẫm lễ như mấy hôm trước nữa nhưng vẫn rất buồn.
– Ngọc cũng chưa biết làm thế nào.
– Hay là… – Hải chần chừ nhưng rồi cũng nói – Ngọc ở đây với tụi tui.
Hải không nghe thấy tiếng Ngọc một lúc rồi cô nói rất nhỏ.
– Như thế kỳ lắm.
– Có gì đâu mà kỳ. Ngọc đâu còn là… – Hải lên tiếng nhưng anh dừng lại kịp lúc và chuyển qua chuyện khác.
– Tối nay Ngọc đi dự hội làng với mấy anh em tụi tui nhé.
– Tối nay làng chài mở hội à – Ngọc chìu nót những giọt nước mắt trên má và trong lỏng ngước mắt lên hỏi.
– Ừ mừng cho một mùa cá bội thu – Hải gật đầu.
– Có vui không – Ngọc hỏi thêm.
– Vui thì vui rồi, nhưng chỉ là hội làng thôi chắc không được như thành phố đâu – Hải gãi đầu phân trần – Ngọc đi chứ.
– Tất nhiên là đi rồi. Mấy anh kia cũng đi chứ.
– Đi cả ở nhà làm gì. Cả năm mới có một lần. Ở nhà sao được. 8h bắt đầu – Hải dặn cô.
Tối đó ăn cơm xong cả bốn người kéo nahu đi. Ngọc diện quần bò áo sơ mi xanh trông cô đầy vẻ tre trung và khỏe mạnh.
Còn cách khá xa nơi tới nơi tổ chức lễ hội nhưng Ngọc đã nghe thấy tiếng người cười nói hò reo vang dội. Xen lẫn vào đó là tiếng trống thùng thùng. Lại gần hơn Ngọc nhìn thấy khoảng độ vài trăm người đang nhảy múa trên bãi biễn, họ chắc là người cùng làng với Hải vì cô thấy anh chào hỏi mấy người bọn họ rất thân mật. Ai đó còn chọc ghẹo nói là mấy anh em nhà này kiếm đâu được cô vợ đẹp thế. Ngọc không thanh mình cô chỉ quay mặt đi rồi cười một mình.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Đi tìm tình yêu |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ tay ba, Truyện ngoại tình |
Ngày cập nhật | 25/08/2018 23:28 (GMT+7) |