Người ta đồn chừng Mỹ Hoa giống cha, vì cô với mẹ, bà Mỹ Trinh, khác hẳn nhau. Cô Hoa năm nay hăm bốn vừa ra trường Dược, cái tuổi đáng lẽ là nảy nở như hoa xuân trong nắng sớm. Trái lại cô ốm tong teo, chỉ được khuôn mặt đẹp và nước da trắng, cả ngày chỉ biết chúi mũi vào sách vở, không ham vui với bạn bè, rảnh thì nghiên cứu làm kẹo bánh, nấu nướng. Vậy mà cô có phước, nhờ bà má khôn lanh, lấy được chồng làm giám đốc một hãng bào chế lớn ở Sài Gòn. Bà Mỹ Trinh mới độ ngoài bốn mươi, góa chồng, nhà giàu lại khéo giao thiệp. Bà bỏ vốn cho dược sĩ Cảnh đầu tư thuốc men, rồi lân la gả được cô Hoa cho anh. Anh tuy hơn Mỹ Dung cả chục tuổi, nhưng bù lại, là một thanh niên to cao, đẹp trai, lịch sự.
Nghe nói thuở hàn vi hai mẹ con ở quê lên lúc cô Hoa còn chưa thôi bú, chồng chết trận, vì miếng ăn bà đi làm cho vũ trường Đèn Hồng. Thuở xuân thì chắc bà phải đẹp lắm. Là vì bây giờ, tới tuổi sồn sồn, mà bà vẫn nõn nường, da thì trắng căng mát rượi, ngực bà nây nây núng nính, nhất là đôi con mắt có đuôi mà lúc nào cũng long lanh như ướt nước. Hồi đó dân áp phe đang gặp thời, bà lấy được ông chồng giàu có nhờ thầu rác Mỹ, tiền bạc vào như nước. Bà dành dụm tiền riêng được khá nhiều lúc ông chồng chẳng may bị trúng gió chết, bà thừa hưởng cả sản nghiệp.
Nhiều ông tuổi hồi xuân chạy theo bà, nhưng bà chưa để ý đến ai vì bà muốn lo cho con gái yên bề, vả lại họ phần lớn là vướng mắc vợ con, người thì hoặc quá già, hoặc kém trình độ. Có người vừa ý bà, thì họ lại sợ bà cái tướng sát phu, một bên đầu mắt có nốt ruồi “thương phu trích lệ”. Một ông thầy số già ở Chợ lớn, sau khi hỏi ngày sinh tháng đẻ của bà, và lẩm nhẩm tính toán, lắc đầu nói là “thiên cơ bất khả lậu”. Ông viết mấy chữ nho, đưa cho bà bảo giữ lấy mà chiêm nghiệm. Bà đem về nhờ người đọc giảng nghĩa cho, nhưng rồi giận quá bà xé vụn vứt đi.
Đám cưới Mỹ Hoa rất là linh đình, hôm dạ vũ tân hôn, sau khi cô dâu chú rể nhảy bản đầu, đến bản kế, vì không có ông bà xui, nên Mỹ Hoa nhảy với một anh phù rể. Bà nhảy với chàng rể mới, mà cũng là bạn cũ. Cảnh khen bà nhảy đẹp:
“Từ trước tới nay chưa nhảy với ai mà thấy nhẹ nhàng hứng thú như dìu má nhảy bản này.”
Một lúc, lại thêm:
“Má Mỹ Trinh ăn đứt cả các bà các cô trong đám cưới hôm nay đấy!”
Bà Mỹ Trinh được khen, miệng cười tươi mà trong lòng cũng phơi phới. Nhất là chàng rể gọi bà là Mỹ Trinh. Bà không thích người ta gọi là bà Đại lợi, tên hãng thầu của ông chồng trước. Bà ưa anh Cảnh này, một phần cũng vì từ khi mới quen thuộc buôn bán, lúc nào cũng một điều chị Mỹ Trinh hai điều Mỹ Trinh, xưng mình ngọt xớt. Bây giờ thì phải tập gọi bằng má hay là má Mỹ Trinh và ngượng ngập xưng con.
Nghe lời của vợ chồng Mỹ Hoa, bà cho Mỹ mướn cái nhà đang ở, rồi dọn về ở với con, vì Mỹ Hoa không muốn xa mẹ. Cái biệt thự rất rộng, bà ở một phòng dưới đất, trên lầu còn dư phòng, nhưng bà bảo con gái, bà muốn “để cho tụi bay được nhiều riêng tư”. Vợ chồng chú tài xế ở căn nhà nhỏ sau vườn, vợ chú kiêm luôn bếp nước dọn dẹp.
Vì bận việc, cặp vợ chồng mới chỉ đi trăng mật năm ngày ở Đà lạt. Nhìn con gái và rể tíu tít sửa soạn ra đi, bà thấy vừa vui vừa buồn, nghĩ lại thân mình lâu nay sống cô quạnh như nhà tu, nhiều lúc cơn thèm muốn xác thịt cũng rộn ràng sôi nổi.
Vợ chồng về vào buổi trưa, Cảnh phải ra hãng lo công chuyện, còn lại hai mẹ con. Bà mẹ nằm giường nghỉ trưa, cô Mỹ Hoa sà vào nằm bên, thủ thỉ với mẹ:
“Mệt quá, mẹ ơi, cái đêm hôm đầu tiên, con đau muốn chết luôn, mà sao mẹ không nói trước cho con biết gì hết?”
Bà Mỹ Trinh cười:
“Thì mẹ tưởng con học hành phải biết những cái đó chứ”.
Mỹ Hoa nói:
“Ai biết đâu, ở trường đâu có dạy những cái đó”.
Rồi cô kể lể:
“Con khóc quá trời, anh ấy dỗ dành mãi. Vậy mà ngay sáng hôm sau lại còn làm nữa. Anh ấy kỳ lắm, mẹ ơi, chả chịu đi đâu hết, suốt bằng ấy ngày ở khách sạn, chỉ ba bữa xuống phòng ăn, còn thì hai vợ chồng cứ nằm quấn nhau trên giường, sao mà anh ấy khỏe thế, con thì mệt lã người, mà cứ sùng sục, sùng sục. Tới bây giờ con mới bớt đau, nhưng con bảo anh ấy là về nhà, một tuần chỉ được hai lần, còn phải để cho em nghỉ”.
Bà Mỹ Trinh bật cười vì tính con nít của con gái, bà bảo con:
“Riết rồi quen đi, vợ chồng trẻ đừng có cấm đoán, chồng nó đi chơi bời là khổ. Đàn bà con gái ai cũng vậy, mới đầu thì có đau, có mệt đấy, nhưng quen hơi rồi, có khi còn đòi chồng nữa kìa”.
Mỹ Hoa rúc vào bên ngực mẹ nhõng nhẽo:
“Vậy hả mẹ? Nhưng mà cái vụ đó không có con đâu nha”.
Mỹ Hoa nằm quàng tay qua bụng mẹ thiu thiu ngủ, bà Mỹ Trinh nhìn con âu yếm, nhưng không khỏi xốn xang bứt rứt vì những chuyện vừa rồi làm khơi động dục tình.
Mới hơn một tháng Mỹ Hoa đã có tin mừng, chồng nàng cũng vui lắm, nhưng hơi bực bội vì bác sĩ bảo phải kiêng cữ, bớt việc vợ chồng trong mấy tháng đầu. Lúc chồng đi làm, Mỹ Hoa lại nằm bên mẹ phàn nàn:
“Anh ấy có chịu kiêng đâu, mà anh ấy khéo dụ khị lắm, chỉ một lúc là con như bị thôi miên mặc anh muốn làm gì thì làm. Có điều con cũng sợ cho cái thai trong tử cung? Anh ấy to lắm, mà nói là anh làm nhẹ thôi, rồi lần nào cũng như lần nào, hùng hục như con trâu điên, có thấy nhẹ nhàng gì đâu”.
Bà Mỹ Trinh thấy khan trong cổ họng, người bà hơi nong nóng mà bên dưới dường như ứa ra ươn ướt.
Điều Mỹ Hoa lo sợ vậy mà đúng. Nàng bị băng huyết, phải đưa đi bệnh viện, mãi gần nửa đêm bác sĩ cho biết là đã cầm được máu, không bị sảy thai, vợ chú tài ở lại trông nom qua đêm. Về đến nhà, bà Mỹ Trinh mệt quá, thay đồ ngủ li bì một giấc dài.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Cái số của bà |
Tác giả | Tuyết Vân |
Thể loại | Truyện sex ngắn |
Phân loại | Đụ máy bay, Đụ mẹ vợ, Truyện bóp vú, Truyện loạn luân, Truyện ngoại tình |
Ngày cập nhật | 04/09/2020 03:29 (GMT+7) |