Hào cau mặt dưa chiếc điện thoại lên tai. Hắn rất ghét bị làm phiền khi hắn đang… ăn.
– Hào hả? Mày rảnh không?
Giọng của Khánh. Hào đổi liền thái độ, tươi rói:
– À, Khánh hả?
Giọng Khánh cười khanh khách đáp:
– Phải rồi… rảnh không, đến rước tao đi.
Hào ngạc nhiên hỏi:
– Mày đang ở đâu? Sao ồn quá vậy?
Khánh mỉm cười đáp:
– Thuận Kiều. Nhanh lên, tao chờ mày…
Hào tự nhủ:
– Không biết là chuyện gì đây?
Hào chưa kịp trả lời thì Khánh đã cúp máy.
– Ai vậy?
Hào mỉm cười tươi như hoa với thằng bé ngồi đối diện mình. Nói là bé chứ nó cũng đã 19 tuổi rồi. Nhưng nó vẫn giống một con búp bê hơn là một thằng thanh niên cùng lứa.
– À không, ở nhà gọi thôi.
Hào cũng phải tự phì cười với mình. Nói dối cũng cần có sách một chút chứ. Mọi lần anh đều có những lý do thuyết phục hơn như vậy nhiều, nhưng hễ đụng đến Khánh thì mọi lý trí của anh đều bay đâu mất biến. Thằng nhóc cũng phì cười theo và nói y chang những gì anh nghĩ:
– Tệ thật! Anh nói dối cũng cần có sách một chút chứ.
Hào cười giả lả:
– Vậy sao? Anh đâu có…
Thằng nhóc đáp:
– Được rồi, đi kiếm hắn đi. Hơ, không biết em là người thứ mấy chục của anh đây hả?
Hào bật cười khanh khách đáp:
– Dĩ nhiên, em là trên hết chứ. Nhưng tại vì bạn anh nó thất tình, nó muốn anh qua chở nó đi chơi thôi. Thôi đừng giận mà, bữa khác anh chở em đi đền ha.
Thằng bé đã có chiều thông cảm hơn với Hào, nó đáp:
– Được rồi, được rồi… nhớ giữ lời nghen. Ngọt quá đi…
Hào bật cười không nói gì. Trong đầu anh lại nghĩ vẩn vơ đến Khánh.
Sau khi chở thằng nhóc về nhà, Hào vọt ngay đến Thuận Kiều. Trong đầu anh thầm hỏi không biết Khánh đang làm gì mà ở tuốt trên đó. Thuận Kiều là một toà cao ốc lớn nhất Thành Phố này, ai mà không biết. Bên ngoài có siêu thị cũng khá sầm uất, mới khai trương kia mà, khách đến tham quan cũng đông lắm.
Hào chen một hồi anh cũng đến được đầu cầu thang. Anh nhìn quanh quất nhưng chẳng thấy Khánh đâu. Anh chạy một vòng xung quanh cũng không thấy, chỉ toàn người và người. Vào giờ này cuối tuần thì thiên hạ chen lấn nhau mua sắm là chuyện bình thường thôi mà. Đúng lúc ấy thì điện thoại của anh lại reo.
– Đến chưa vậy cưng?
Giọng Khánh đã ngà ngà say hỏi Hào. Hào bèn đáp:
– Đến rồi! Nhưng mày ở đâu?
Khánh vui vẻ đáp:
– Tao đang trong nhà hàng… um… cái nhà hàng quỷ quái gì cũng không nhớ nữa, nó đỏ lòm à. Mày vô đây kiếm tao người ta chỉ cho, lẹ lên, tao phải chuồn gấp!
Hào nghe cũng thêm phần lo lắng. Anh tức tốc vọt lên lầu, nhà hàng chứ gì, anh đã từng ăn ở đó vài lần rồi nên anh chỉ cần vọt thẳng về phía đó.
– Xin lỗi, anh đi mấy người?
Giọng một anh chàng mảnh khảnh trong bộ đồng phục của tiếp viên hỏi Hào. Hào bèn đáp:
– À không. Tôi muốn kiếm bạn thôi. Anh ta tên Khánh.
Anh chàng tiếp viên đáp:
– À, anh tên Hào phải không? Anh Khánh chờ anh lâu lắm rồi. Anh đi thẳng rồi nhìn bàn thứ hai bên trái, bàn mà đông người nhất đó.
Hào cảm ơn rồi anh tiến vào trong. Khung cảnh vẫn như vậy như ngày nào anh còn lui tới. Khánh kia rồi, anh vừa dơ tay ngoắc Hào lại. Hào vui vẻ nở nụ cười chào mọi người. Anh nghe Khánh nói:
– Ăn chưa?
Hào còn đang do dự thì Khánh tiếp lời luôn:
– Ăn rồi hả? Vậy thôi mình về…
Rồi Khánh quay sang người ngồi bên cạnh anh cười tươi rói:
– Anh à, phải về rồi…
Anh chàng kia cũng cỡ tuổi của Hào, khuôn mặt trẻ trung, xinh xắn như một đứa bé mới lớn vậy. Anh ta quay lại nhìn Hào nháy mắt và cười rồi nói với Khánh:
– Bạn trai em đó hả? Chết rồi, vậy anh đâu còn chỗ đứng…
Khánh cười khanh khách:
– Anh này… chỉ sợ anh không muốn thôi. Anh mà muốn thì cả trăm người đẹp xếp hàng dài chờ kìa… có muốn cũng chưa đến lượt em nữa là…
Anh chàng đó phá lên cười:
– Phải rồi! Nhưng mà anh “lắm mối tối nằm không” nè…
Khánh tươi cười cắt ngang:
– Phải, phải… hiểu mà… thôi đi nghen. Bữa khác gặp lại.
Rồi Hào thấy Khánh với tay lấy hai túi giấy bự, bên trong chứa đủ thứ lung tung. Hào và Khánh chào từ giã mọi người rồi tiến ra cửa. Anh chàng kia vẻ miễn cưỡng lắm cũng đành phải để cho Khánh và Hào đi. Anh ta tiễn Khánh và Hào theo ra đến tận cổng, đến lúc Hào lấy xe ra rước Khánh thì anh ta mới chịu thôi.
Hào lặng thinh không nói gì suốt đoạn đường. Khánh mỉm cười nói:
– Khổ lắm, Việt kiều nghe. Tự dưng kết tao dẫn tao mua tùm lum thứ…
Hào vẫn không trả lời. Khánh bèn nói:
– Ê sao vậy?
Hào buộc miệng nói:
– Mày quen nó hồi nào vậy?
Khánh được thể nói luôn miệng:
– Trời, bồ cũ của thằng cha Toàn, là bạn của bồ cha quỷ… gì gì đó, cha gì mà hôm bữa tao với mày gặp trong quán cà phê có nhảy nhót đó…
Hào bèn đáp:
– À, thằng cha Phúc.
Khánh hùa theo:
– Ừ đúng rồi, cha đó đó. Tao quen tình cờ thôi. Hôm bữa tao rủ cha Phúc đi chơi thì đụng phải cha Toàn và thằng bồ của ổng đang ở trong quán luôn. Rồi hai cha đó rủ tao và ông Phúc đi nhảy. Vô trỏng thì tao gặp được cha Huy này, tự nhiên ổng nói ổng yêu tao, rồi mấy bữa nay bám theo tao riết không nhả mày…
Hào thở phào:
– Ra vậy, nó tên Huy hả? Tao nhớ không lầm thì nó tên Nhân mà.
Khánh ngạc nhiên hỏi:
– Nhân sao?
Rồi anh cười xòa:
– Thôi kệ, tên quỷ gì không quan trọng. Tóm lại là hôm nay cảm ơn mày lắm. Đi ăn đi, tao đãi.
Hào mỉm cười đáp:
– Coi bộ mấy anh của mày gieo trứng cho ác rồi.
Khánh chỉ phẩy tay:
– Ôi trời, tưởng có mấy đồng bạc cắc thì lôi được tao sao, đừng có hòng.
Hào phì cười, nhưng trong lòng anh có cái gì đó như đang vỡ tung ra từng mảnh. Con người ngày trước và con người bây giờ sao mà khác quá. Chỉ có vài bữa không gặp Khánh mà hầu như anh đã thay đổi đến không ngờ. Khánh vui vẻ chìa tay ra trước mặt Hào chiếc máy di động rồi phá lên cười:
– Thấy gì không? 8210 Đàng hoàng đó nghe. Mới cáu cạnh, vài tháng nữa mới nhập hàng qua Việt Nam đó.
Hào chưng hửng đáp:
– Ờ đồ quỷ này nhỏ quá vậy. Nó mua cho mày hả?
Khánh cười tươi đáp:
– Cũng không hẳn. Tội nghiệp lắm, tao thấy nó xài mấy bữa trước, tao hỏi mượn nghía thử, thấy đẹp quá tao cũng thích lắm. Không biết sao tự nhiên hôm sau hẹn tao đi chơi rồi nó đưa tao xài luôn.
Hào giật mình vội hỏi:
– Hẹn mày đi đâu?
Khánh tỉnh queo đáp:
– Thì cũng đi ăn, đi uống như vầy thôi…
Hào cười khinh khỉnh:
– Làm gì có chuyện dễ vậy cưng? Thằng đó không bỏ ra đồng nào mà không thu được cái gì.
Khánh vẫn tỉnh queo đáp:
– Ai nói mày nó lỗ, nó muốn lấy cái này để ràng chân tao thôi. Xì… quên đi.
Hào phì cười:
– Không, ý tao muốn nói là…
Khánh khoát tay:
– Tao biết mày muốn nói gì. Tóm lại là “ăn bánh trả tiền”, mày nói đó mà.
Hào không tin nổi vào lỗ tai mình nữa. Con người làm anh ngày đêm mất ăn mất ngủ, anh coi trọng như một thiên thần của lòng mình bây giờ lại bỗng chốc biến thành một thứ gì, gì đó sao mà giống… mình quá. Anh tự thấy mình thật ngu xuẩn.
Thấy Hào không nói năng gì, Khánh hỏi:
– Sao vậy? Thất vọng à?
Hào gật đầu đáp gọn:
– Mày khác quá!
Khánh bật cười giòn tan:
– Khác sao? Tao thấy như vậy thì vui lắm, tao muốn cuộc sống của tao phải thay đổi. Giống mày chẳng hạn… tự do tự tại, không bị ràng buộc.
Hào đau khổ đáp:
– Phải, cuộc đời tao đầy rẫy tự do. Nhưng bây giờ thì hết rồi!
Khánh chưng hửng hỏi:
– Ủa? Sao vậy? Có bồ hả?
Hào chỉ lắc đầu, anh nói lảng:
– Thôi bỏ đi, tới nhà mày rồi nè.
Khánh ngạc nhiên bước xuống xe trợn tròn mắt nhìn Hào nói:
– Mày sao vậy? Không đi ăn sao?
Hào lắc đầu:
– Tao ăn rồi, cần gì ăn.
Khánh phì cười:
– Cái thằng… như con nít. Giận tao không rủ mày ăn chung hồi nãy chứ gì? Không phải, tao nói vậy để chuồn…
Hào đã phẩy tay cắt ngang lời Khánh:
– Không phải chuyện đó đâu. Tao no thiệt mà. Giờ tao phải di công chuyện, bữa khác gặp ha.
Khánh đành bất đắc dĩ tạm biệt Hào. Anh lê hai cái túi xách vào trong nhà. Thằng bé em anh nó lại chạy lon ton ra đón anh. Khánh bật cười giòn tan, anh giang tay đón nó, nhấc bổng nó lên khiến nó cười khanh khách.
Vừa đặt nó xuống thì nó đã thoăn thoắt lục lọi hai túi đồ của Khánh.
– Anh hai mua đồ chơi cho em hả?
Khánh mỉm cười gật đầu, anh ngồi phịch xuống chiếc ghế sa lon bên cạnh. Để xem, anh mua nhiều món lắm, đủ thứ “hùm bà lằng” quần áo, kiếng, giày, lắc, vv… nhìn thằng nhóc lục lọi moi hết đống đồ trong túi ra mà Khánh cảm thấy thật vui. Cuối cùng nó cũng tìm được cái mà nó kiếm. Nó reo lên:
– Ah, trời ơi cái máy điện tử. Đã quá!
Khánh bật cười giòn tan:
– Đã nha… biết mở không? Anh chỉ cho…
Thằng bé bĩu môi đáp:
– Em biết chớ bộ.
Quan sát cái máy một hồi nó mới nói:
– Sao cái này nặng quá anh hai? Cái của người ta nhẹ hều à…
Khánh phì cười đáp:
– Đồ ngốc! Cái này chơi bằng băng gắn đằng sau nè. Mấy cuốn băng trong hộp đó.
Thằng bé khoái chí hò reo ầm ĩ:
– Cha… đã thiệt!
Rồi nó ngồi dán chặt vào màn hình chiếc máy.
– Nè tối rồi còn chơi hả con. Vô ngủ mau lên…
Tiếng mẹ anh ở ngưỡng cửa nhà bếp. Thằng bé nhăn nhó đáp:
– Con chơi thử một tí, anh Khánh mới mua mà…
Khánh mỉm cười nói:
– Mẹ nè, có cái này cho mẹ…
Rồi Khánh lục lọi lung tung trong cái dống hộp mà thằng bé vừa mới lục tung tóe ra sàn. Anh lôi ra một chiếc hộp vuông vuông, khá lớn. Rồi anh đưa cho bà. Mẹ anh mỉm cười, bà lôi ra từ trong đó một chiếc xắc tay đen bóng, rất đẹp. Khánh trầm trồ:
– Đẹp quá, rất hợp với mẹ. Mẹ đeo thì sang phải biết…
Bà cũng thấy nó quả là đẹp thật, bèn hỏi:
– Ở đâu ra mà mua đủ thứ vậy nè con?
Khánh mỉm cười đáp:
– Của người ta tặng thôi mẹ à.
Bà ngạc nhiên bèn hỏi:
– Người ta? Ai vậy?
Rồi mừng rỡ:
– Ah, Nó v…
Rồi bà vội ngưng bặt vì biết mình lỡ lời. Khánh giả lả không chú ý đến chuyện đó. Anh lảng sang chuyện khác:
– Của bạn mới quen thôi, người ta thích nên mua tặng tùm lum vậy đó mà, Mẹ thích là được rồi. Còn cái này của bố, mẹ đưa bố dùm con.
Vừa nói anh vừa lôi ra hai chiếc hộp dài, bên trong là hai chiếc cà vạt kẻ sọc vuông đậm màu, anh chọn hai chiếc này bởi vì anh nghĩ nó hợp với bố của mình. Mẹ của Khánh mỉm cười, bà miễn cưỡng cầm lấy hai chiếc hộp đó mà không hỏi anh lời nào. Đã lâu, lâu rồi hai bố con anh vẫn không thể nói chuyện được với nhau.
– Trời đất, còn mấy thứ này, sao mà nhiều vậy?
Khánh uể oải đáp:
– Ui, toàn ba cái quần áo của con thôi. Để con đem lên phòng. Mẹ đi ngủ trước đi.
Bà mẹ gật đầu rồi quay sang lôi thằng bé con vào phòng ngủ trong khi nó vừa càu nhàu vừa dán mắt vào màn hình chiếc máy điện tử.
Khánh liếc nhìn mớ đồ ngổn ngang, anh thở phào rồi ngã ngửa người ra sau, chợp mắt.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Bí mật trái tim |
Tác giả | Latino |
Thể loại | Truyện sex gay |
Phân loại | Truyện đam mỹ, Truyện đồng tính |
Ngày cập nhật | 04/08/2020 11:42 (GMT+7) |