Nguyễn Trần Huỳnh là một nhà đạo diễn mới ra nghề trong làng điện ảnh của Hoa Kỳ. Sau ba năm cần cù học tập tại đại học UCLA, cuối cùng anh cũng lãnh được cái chứng chỉ hành nghề đạo diễn. Anh mừng rơn và muốn bắt tay ngay vào những cuốn phim mà anh hằng ao ước mười mấy năm qua. Anh muốn thực hiện một cuốn phim vĩ đại về chiến tranh Việt Nam nói riêng và cuộc đời của người chú ruột, đại tướng Nguyễn Trần Huy, người đã hy sinh tử thủ vào lúc Sài Gòn đang nằm trong thế “thập tử nhất sinh”.
Nhưng tiếc thay, trong tay của anh không có vốn liếng nào, những người ủng hộ tài chính cho anh thì quá ít nên số tiền anh có bây giờ cũng chẳng được là bao. Mấy tháng qua, anh cố gắng vận động tuyên truyền về bộ phim vĩ đại có giá trị lịch sử này, nhưng kết quả anh gặt hái về chỉ là sự thất vọng não nề.
Buồn bã anh vào quán cà phê Dĩ Vãng 2 để gặm nhắm những dự tính cho tương lai mờ mịt. Nhấp một ngụm cà phê đắng, anh đắm chìm trong suy nghĩ miên man, lờ mờ qua khói thuốc anh thấy những cô tiếp viên trẻ đẹp với những ánh mắt tình tứ vừa mời mọc vừa trốn tránh. Những cặp ngực căng tròn thật đẹp được hóa trang thật khéo léo bằng những cái bra hiệu Victoria Secrets hay là sản phẩm Silicon giả tạo.
Bỗng anh nãy ra một ý kiến có thể cứu anh ra trong hoàn cảnh túng thiếu này. Anh lẩm nhẩm rồi tính tới tính lui trong lúc nhìn các cô tiếp viên ong a õng ẹo trên đôi guốc cao nghều nghệu, trong bộ áo dài trắng “see through”. Anh là người ít cười ít nói, nhưng bỗng mỉm cười với một cô tiếp viên đang rót trà cho anh. Điều đó chứng tỏ là anh đang vui, anh vui vì anh vừa nghĩ ra một cách mà có thể giúp anh thành công: Đó là thực hiện một cuốn phim vốn ít mà thu nhập nhiều.
– Cảm ơn người đẹp đã giúp cho anh! – Anh bỗng chợt nói.
– Cảm ơn em? Chuyện chi? – Cô tiếp viên tròn xoe đôi mắt trong rất đang yêu ngây ngô hỏi.
– Cảm ơn em đẹp thế thôi – anh nói và nhoẻn miệng cười duyên.
Thế là xong, anh trở về nhà ngủ một giấc ngon lành. Sáng sớm anh thức dậy, anh liệt kê những thứ cần thiết cho cuốn phim mà anh đã tính vào tối đêm qua. Anh vừa lẩm nhẩm trong miệng vừa viết xuống giấy: Quay phim đã có, người quay phim đã có, chuyên viên ánh sáng đã có, quần áo, make – up. “That’s it! Chỉ cần bấy nhiêu thôi là có thể làm được cuốn phim này rồi ha ha ha” – anh vừa cười to vừa nhìn cái list chỉ vỏn vẹn có ba thứ. Anh nói tiếp: “Vậy là mình mau đặt vé máy bay thôi”.
Chuyến bay cất cánh lúc bảy giờ tối đêm 15 tháng 12 năm 2000. Cùng đi với anh có Trịnh Cường, chuyên gia quay phim và Cao Sâm, chuyên gia ánh sáng. Mười tám tiếng ròng rã trên máy bay cuối cùng thì anh cũng đáp xuống phi trường Tân Sơn Nhất. Sau khi check – out tất cả các hành lý thì cả bọn đi tắc – xi tới khách sạn Hữu Nghị.
Đêm đó cả hai người bạn anh đều ngủ say, chỉ riêng anh thì vẫn ngồi tính toán. Lật cuốn sổ điện thoại, anh tìm tất cả các đứa bạn ở Việt Nam mà anh vẫn còn liên lạc mấy năm qua. Anh nhấc phone nói dăm ba câu với ai đó rồi lại cúp phone, rồi lại nhấc phone nói với một người khác, rồi anh lại cúp phone. Đã ba lần như thế rồi mà trên mặt của anh vẫn chưa hiện một nụ cười. Anh nghĩ thầm: “Chỉ còn lại thằng Thành là niềm hy vọng duy nhất, để mình gọi cho nó ngay”.
Sáng sớm hôm đó, ngày 17 tháng 12 năm 2000, anh thức dậy thật sớm mặc dù anh chỉ ngủ vỏn vẹn có ba tiếng. Thằng Cường và thằng Sâm cũng thức. Nhìn thấy Huỳnh, thằng Sâm chợt vọt miệng:
– Cha chả, anh Huỳnh tươi rói ta ơi, chắc có tin tốt chứ gì.
Huỳnh ung dung trả lời trên môi còn điểm một nụ cười ruồi đắc ý:
– Chú em mày cũng tinh mắt lắm. Đúng rồi, tin tốt. Gom hết các thứ đi hai đứa, mình đi ngay để kịp chuyến xe về miền Tây.
Thằng Cường chợt vọt miệng hỏi:
– Đâu vậy anh Huỳnh?
Huỳnh trả lời gọn lỏn như sợ chiếm mất hết thời gian:
– Sa Đéc!
Chuyến xe từ Sài Gòn về Sa Đéc cũng phải mất cả hơn nữa ngày. Cả bọn đâu có quen đi “xe mười hai chỗ ngồi” đâu, nên dọc đường có đứa nhức đầu, có đứa đau bụng, và còn có đứa ói mữa.
Thằng Thành đón bọn họ ở bến xe Sa Đéc. Nét mặt nó hớn hở, miệng cười toe toét nói năng không nghĩ. Không biết nó vui vì nó sắp trúng mánh Việt Kiều hay là vì thực sự nó gặp lại người bạn từ thuở ở truồng tắm mưa, cái thời xa xưa như trái đất mà giờ đây nó còn chưa biết Huỳnh là người nào trong cả ba đứa.
Huỳnh có được số phone của thằng Thành là cũng nhờ em gái của nó lấy chồng Việt Kiều qua định cư ở Orange County. Dạo đó anh tình cờ đi chợ, bỗng ai đó gọi “anh Huỳnh” và thế là bây giờ anh mới có dịp gặp lại thằng Thành. Anh chỉ nhớ là lúc nhỏ anh hay gọi nó là thằng Thành Lúa.
– Sao, chuyện hôm qua tao bàn với mày mày lo xong chưa – Huỳnh bỗng cắt đức câu chuyện xưa như trái đất của nó để đi thẳng vào vấn đề.
Thằng Thành đang tác oai tác oái cái chuyện năm xưa thị bị cắt ngang, tuy mất hứng nhưng nó cũng đành trả lời:
– Xong rồi anh Huỳnh. Vất vả em mới kiếm được đó.
Huỳnh thừa hiểu con người của thằng Thành này lắm, nhìn bộ vó của nó cũng biết là hạng ham tiền rồi. Anh gằn giọng trả lời như để cho nó yên tâm:
– Được rồi, tôi biết anh vất vả. Lo xong vụ này đi tôi trả anh 10 triệu.
Thằng Thành nghe nói 10 triệu thì hai mắt sáng rỡ vọt miệng nói ngay:
– Chừng nào anh?
– Nè cầm trước 3 triệu đi, chừng nào xong tôi đưa hết – Huỳnh trả lời rồi móc túi lấy ra 2 tờ 100 đô đưa cho thằng Thành.
Thằng Thành bỗng cười híp mắt cầm lấy 200 đô ngay như sợ Huỳnh đổi ý, rồi nói:
– Anh đi theo em.
Thằng Thành dẫn cả bọn đi quanh co qua mương rạch ngoằn ngoèo, leo trèo lên đề điều lỏm chỏm, leo lên mấy cây cầu khỉ cheo leo yếu ớt. Cuối cùng thì tới một bãi rác thật lớn nồng nặc mùi xú uế. Thằng Thành đưa tay chỉ rồi nói:
– Ở đây nè, anh lên trên đó đi. Hỏi ai là con Tươi và con Muống. Chừng nào có mối khác kiếm em, thằng Thành ở cái xóm này ai mà không quen. Chỉ cần anh nói một tiếng. Thôi, em đi trước nhen, nhà em ở chỗ kia (chỉ tay qua đó), có gì hú em!
Thành nói xong thì đi thẳng để lại cho Huỳnh cái nhìn ngơ ngác. Anh nghĩ thầm: “Cái bãi rác cao ngời ngợi thì làm sao leo lên đây. Cả đám người kia đang bưới móc biết ai là con Tươi, biết ai là con Muống”. Huỳnh bỗng thở dài chán nãn. Thằng Cường và thằng Sâm hai thằng nhìn anh rồi nhìn nhau ra vẻ ngao ngán.
Huỳnh chợt vọt miệng nói:
– Thôi…
Huỳnh định nói: “Thôi mình về!”. Nhưng anh nói chưa dứt câu thì tiếng ai đó từ bên kia đường vọng qua:
– Anh là anh Huỳnh phải không?
– Cô là.
– Tôi là Tươi.
Anh chợt nhìn cô gái ấy mà thấy tội. Từ trên đầu trở xuống đều hôi thối bẫn thĩu, quần áo rách bươm. Trông cô ta trạc tuổi đôi mươi. Tươi chợt la to:
– Muống, lẹ lên! Anh Huỳnh nè.
Ai đó từ sau lưng gian nhà lá ọp ẹp ló đầu bước ra và chạy thẳng tới vẻ mặt mừng rỡ, mở miệng chào:
– Chào mấy anh, mấy anh ở bển…
– Thì chứ sao, nhìn dáng dấp bọn ảnh kìa, đẹp trai quá, “mơi”. – Tươi nhí nhảnh trả lời.
Huỳnh chợt vọt miệng lên tiếng:
– Tụi em có nghe anh Thành nói… (anh tỏ ra lúng túng) mấy em biết mục đích của tụi anh?
– Biết chứ, nghe nói làm cái này có tiền nhiều lắm. Tụi anh biểu sao, tụi em làm vậy.
– Còn cái khác anh cần đâu, em kiếm ra chưa?
– Có rồi, nó ở sau lưng nhà em đó (chỉ về hướng có căn nhà nhỏ nằm đơn lẻ xa khuất). Em ngày nào cũng thấy nó…
Bỗng Huỳnh cắt ngang lời nói của Muống:
– Vậy được rồi, chỉ cho tụi anh chỗ nghỉ ngơi, hẹn hai em ngày mai 7 giờ sáng tại đó.
– Khách sạn Sa Đéc ở bến xe đi vô, anh tới đó hỏi thăm người ta thì biết nay – Tươi nói.
Trời nắng tốt, gió hiu hiu mát mẻ của buổi sáng sớm, Huỳnh đang lui cui đọc lại “kịch bản” mà anh đã soạn thảo trong lúc chờ đợi ở phi trường Đài Loan. Cường lo kiểm lại phim và máy móc, trong lúc Sâm lo dàn dựng những cây đèn. Tươi và Muống được “lệnh” của đạo diễn đi tắm rửa cho sạch sẽ.
Tươi và Muống bước ra từ cửa hông. Cả đám nhìn họ với vẻ ngạc nhiên thích thú. Tươi và Muống trông khác hẳn lúc nảy. Sạch hơn, trắng hơn, đẹp hơn và tưởng chừng như thơm hơn nhiều. Huỳnh có lẽ là vui vẻ nhất vì anh không ngờ kết quả mỹ mãn ngoài dự liệu.
Huỳnh chợt lên tiếng:
– Cường ready! Sâm ready! Tôi muốn quay đoạn này, hai cô gái bước ra, màn 1 cảnh 1.
– Ready! – Cường và Sâm lên tiếng cùng một lúc.
– OK, anh nói sao thì hai em làm vậy nghe chưa? – Huỳnh dặn dò.
– Dạ – Muống và Tươi cùng trả lời.
Huỳnh bắt đầu đổi sắt mặt nghiêm lại, nói:
– Màn 1 cảnh một. Action, Quay! Hai em bước tới trước đây… OK, đúng rồi đó… đúng rồi… good… cười lên… Tươi, em tươi lên chút nữa… yeah… đúng rồi… Muống nhìn qua đây… ờ đúng rồi… cười đi… nọ… em nhìn Tươi đi… nhìn chăm chú vào… nhìn không chớp mắt… đúng rồi… Tươi, em nhìn lại nè… Tươi, em vuốt má của Muống… Muống, em ngoẹo cổ về một bên… yeah… đúng rồi… Tươi hôn lên trán… Muống ôm ngang hông Tươi… Tươi hôn lên má… Muống vuốt lưng… Tươi em hôn môi… Muống hôn lại… mạnh hơn… ôm sát vào… đưa một chân lên… đúng rồi… hai tay sờ mông… hôn lên cổ của Muống… kéo cái áo của Tươi lên… lên hết luôn… Muống hôn ngực… hôn núm vú bên trái… yeah… thè cái lưỡi ra… thè ra nữa… đúng rồi… nào liếm đi… mạnh hơn… ra vẻ như liếm cây cà rem… Tươi ngước đầu lên, ra vẻ sung sướng… rên đi… rên như em bị… bị… bị đau bụng đẻ vậy đó… Muống, em liếm vú phải… Tươi em rên to hơn, hay tay nắm lấy tóc Muống, cào cấu… yeah, vậy đó… tiếp tục… nữa đi… nào, Tươi em kéo áo Muống lên… làm giống như Muống làm cho em vậy… Đúng rồi. Nào Tươi đè Muống cúi xuống liếm mu lồn Muống đi… đúng rồi… chỗ đó đó… xuống một chút… tự nhiên hơn… thè lưỡi dài hơn… Muống em rên đi… rên lớn lên!
Mười lăm phút trôi qua, Huỳnh thì miệng không ngừng, Cường và Thành thì chăm chú vào nhiệm vụ của mình. Tươi và Muống đi tới đâu là mái quay phim và ánh sáng rà theo tới đó.
Sau khi Tươi liếm lồn của Muống, thì Muống liếm lại lồn của Tươi. Cả hai cô dường như đã.
Biết lúc nào nên rên lớn, lúc nào nên rên nhỏ. Sau đó Tươi chỗng mông bò tới bò luôi như con chó, Muống cũng làm theo bò từ phía sau. Chốc chốc, Tươi nhỗng một chân lên như chó đang đái, tức thì Muống cúi đầu xuống ngửi âm hộ. Máy quay phim zoom in thấy nguyên cái lồn đen mun và cái lưỡi đỏ hồng. Tươi bỏ chân xuống bò tiếp và Muống bò theo, vừa bò vừa hít hít.
Đến ngạch cửa sau thì Tươi dừng lại, Muống chồm người lên lưng của Tươi đưa cặp mông trắng trẻo vào máy quay phim, lắc lắc. Cường zoom in thật to ở đoạn này. Rồi Cường lại zoom out để thấy toàn cảnh “chó nắc” từ phía sau của Muống. Muống nảy hai mông tới trước làm cho cả thân người của Tươi dập dìu đưa đẩy, vừa rên vừa la. Được một lát thì Muống bò xuống cho Tươi chồm lên, làm y hệt động tác của Muống lúc nảy.
Bỗng Huỳnh lên tiếng:
– Cut… hai em được rồi, đứng dậy nghỉ một chút đi!
Huỳnh lại chăm chú đọc kịch bản trong khi Muống và Tươi trần truồng đứng ở ngạch cửa chờ đợi. Sâm và Cường lúc đó cũng nháy mắt nhau ngầm ra hiệu nhìn ra ngạch cửa, ở đó Muống và Tươi đang đứng nói chuyện, thân hình họ thật là nảy nở, đúng là con gái miền quê! Vú to nè, eo nhỏ nè, lông mu rậm rì vừa đủ để lộ lên một vùng tam giác đen nhánh “Đen như mõm chó” Cường và Sâm đều nước bọt thèm thuồng. Tuy không nhìn nhau, nhưng cũng thừa hiểu đối phương giờ đây đã cứng ngắc như cột cờ rồi. Thằng nào cũng có ý nghĩ là: “Gái Sa Đéc nước da bánh mật quả nhiên không sai!”
Bỗng Huỳnh chợt lên tiếng:
– Cường, Sâm! Chuẩn bị. Mình đi ra phía sau.
Cả bọn bước ra sau nhà, nơi đó đồng cỏ xanh mượt, Huỳnh nói tiếp:
– Tươi, em dắt con kia qua phía bên phải cho nó thấy. Muống, em bước qua bên trái đứng kế nó. OK, chuẩn bị màn 1 cảnh 2. Action.
Tiếng phim rè rè trong khi tiếng Huỳnh thì thao thao bất tuyệt.
Muống bước tới bên nó, đưa tay vuốt nó một cách âu yếm. Muống cúi xuống nắm lấy cái vật đó, nó đã lồi ra từ đời nào rồi, dài ngoằng, to kinh khủng, một màu đen thui. Muống nắm cả bàn tay mà cũng không trọn một vòng. Thị vuốt vuốt xuống, mới đầu còn dùng một tay, sau đó thì phải dùng cả hai tay. Thị đưa lưỡi liếm, liếm tới tấp, vừa liếm vừa lắt cả hai cánh tay. Con ngựa bị động nên vùng vẫy chẳng chịu cho bú, hý lên hừ hừ.
Huỳnh bỗng la to “cut, ngưng ngay, Tươi, em bước tới nắm giây cương cho con ngựa đứng yên, Cường, em quay luôn Tươi trong cảnh này”.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Bên lề điện ảnh |
Tác giả | Kinh Bích Lịch |
Thể loại | Truyện sex ngắn |
Phân loại | Chó đụ người, Đụ heo, Ngựa đụ người, Người và thú, Sex bú cặc, Truyện liếm lồn, Truyện sex mạnh |
Ngày cập nhật | 29/07/2020 03:29 (GMT+7) |