Thường người ta chấp nhận ân ái, làm tình với nhau hay không đó là do họ có tình cảm hiện diện trong trái tim của nhau hay nói cách khác, họ có yêu nhau hay không? Đối với Lợi, trong cuộc tình thứ mười này lại là một nghịch cảnh mâu thuẫn éo le dở khóc dở cười vì người tình thứ mười của nó không ai trồng khoai đất này cả mà chính là một trong những học sinh – đối thủ đáng gờm nhất lớp 9P2, dĩ nhiên đã là đối thủ thì làm gì mà có chuyện cảm tình với nhau chứ đừng nói chi đến trường đoạn yêu nhau!
Vậy mà thật chẳng hiểu ma tình đưa lối, quỷ yêu dẫn đường như thế nào mà hai đối thủ lại tình cờ, ngẫu nhiên lao vào cuộc tình rồi sau đó mới chịu mang tiếng là yêu nhau, có tình cảm với nhau. Phùng Thị Kim Mạnh – lớp phó kỷ luật cùng với Lợi là nhân vật chính của câu chuyện này, ai đời đã được tập thể lớp bầu chọn làm lớp phó kỷ luật mà lại là người nói chuyện trong giờ học số một, ăn hàng xả rác trong phòng học một cây và chuyên trùm cầm đầu những vụ nghịch phá thầy cô, các bạn. Chính vì vậy nên Kim Mạnh nhà ta vào tiết sinh hoạt lớp luôn luôn bị các bạn tố cáo mà Lợi là một trong những người thường xuyên gióng trống cáo quan.
Do tính tình đanh đá, chanh chua nên sau mỗi lần bị cô Liên – giáo viên chủ nhiệm dũa là lập tức Mạnh trã đũa ngay: Ngày hôm sau, chỗ ghế ngồi của Lợi và mấy đứa cô bé ghét nếu không bị trét mắt mèo cũng bị bôi vôi.
Về học hành, cô bé học cũng khá đều các môn, được thầy cô chọn vào học bồi dưỡng không ít môn nhưng không sao qua mặt được Lợi nhất là môn Hóa và môn Pháp văn cho nên cô bé không những thù ghét mà còn ganh tị nó ra mặt, mỗi khi tình cờ xếp hàng tập thể dục mà đứng gần nhau thì nó hay cô bé tìm cách giang ra xa hoặc đi ngoài đường gặp nhau thì cả hai đều cố tình ngó lơ.
Vậy mà bất chợt không hiểu nổi lý do gì mà cả hai đứa lại xáp vào yêu nhau cuồng nhiệt, đắm đuối chẳng khác gì một đôi tình nhân xa cách lâu ngày nay mới có dịp hàn huyên tâm sư? Kim Mạnh lớn hơn Lợi một tuổi nghĩa là năm nay, cô bé đã mười lăm, do trổ mã dậy thì sớm và gia đình khá giả có của ăn của để nên qua hè lớp Tám, cô bé lớn phổng phao trông chẳng khác gì học sinh lớp Mười một.
Ba cô bé người Tàu chính gốc, còn mẹ người Việt do đó cô bé được thừa hưởng dòng máu Việt gốc Hoa khiến cho cặp mắt cô bé một mí rõ rệt đen láy, long lanh, ngời sáng như hai vì sao, một cặp mắt lá răm có đuôi mà bất cứ ai nhìn thoáng qua cũng phải đều lạnh cả xương sống. Khuôn mặt cô bé tròn trịa như vầng trăng ngày rằm với mái tóc dài mịn màng, êm ái, thướt tha, mềm mại như nhung phủ kín giữa lưng được kẹp gọn lại bằng chiếc kẹp bằng nhôm cẩn xà cừ cùng vầng trán cao và cái sống mũi thấp nhưng gọn gàng, hai gò má bánh bầu phinh phính làn da trắng hồng, mịn màng chẳng khác gì hoa ganh bướm ghét với cặp môi mỏng dính, nồng thắm.
Ở lứa tuổi đang lớn nên thân thể cô bé khá cân đối từ vòng cổ cao trắng ngần, hai bờ vai đầy đặn, hai gò ngực múp tròn, hai vòng eo thon thả, vòng bụng thóp xuống đến cặp đùi tròn nhỏ, cặp giò trổ mòi thon dài và hai bàn chân trắng muốt giống hệt như cô gái Trung Hoa ngày xưa bó chân tránh nắng. Lúc đầu, do có đề cập đến câu tục ngữ “… trồng khoai đất này” vì chuyện tình giữa Lợi và bạn gái Kim Mạnh có liên quan ảnh hưởng bởi khoai lang. Số là gia đình thằng Hồng học cùng lớp ở khu đất nhà máy nước cặp bờ sông Long Hương có đất vườn rộng chưa canh tác hết nên đồng ý cho cô Liên và tập thể lớp mượn một sào đất để trồng khoai lang, cả lớp đã bỏ ra hai buổi chiều làm cỏ, lên luống và dâm dây khoai.
Có tất cả bốn luống và trong lớp có bốn tổ nên mỗi tổ chia nhau chăm sóc một luống, hứa hẹn một mùa khoai bội thu vào tháng Mười một tới vì bốn luống khoai đều xanh um, mơn mởn, do vậy mà khí thế của cả lớp 9P2 vui vẻ, háo hức cả lên làm cho đứa này cũng bớt kình nhau với đứa kia nhưng tình hình chỉ là tạm lắng vậy thôi, thực ra là xìu xuống, âm ỉ như ngọn lửa than hồng vùi tro đợi một cơn gió nhẹ thoảng qua chợt bùng cháy lên dữ dội.
Xóm nhà thằng Hồng nằm trong vùng đất trũng cả bốn bề nên ai mà vào đây ngộ nhỡ gặp trời mưa lớn, nước dâng tràn ngập thì phải nhanh chân tót lên những cái gò đất nếu không muốn bị nước cuốn trôi vì không sao có được lối ra chẳng khác gì một mê cung nước. Một buổi chiều thứ bảy, tình cờ Lợi vào nhà thằng Hồng vừa đi chơi cũng vừa để chăm sóc luống khoai của tổ 2 vì đây là ngày trực nhật lao động của nó nhưng thằng Hồng không có nhà mà đã đi theo bố qua Vũng Tàu do con bé em thằng Hồng học lớp Ba thông tin lại, chẳng dè người trực nhật của tổ 4 cùng lúc cùng ngày với nó lại là con nhỏ Kim Mạnh.
Khi nó vào đến nơi đã thấy con nhỏ lúi húi tỉa bớt dây khoai và xới cỏ trên luống, nó thây kệ chẳng chào chẳng hỏi chi cả, đi vòng qua luống khoai của tổ mình. Trong lúc mải mê dùng cuốc vun đất lên luống, bất ngờ có một cục đất ai đó ném trúng lưng nó đau điếng, chẳng cần phải suy nghĩ để xem thủ phạm là ai, nó tức mình lượm một lúc 4 – 5 cục đất rồi ném xối xả lapan về phía con nhỏ Mạnh khiến con nhỏ vừa la chói lọi vừa chạy chối chết tránh né.
Một cục đất bay vèo tới, ném trúng đầu con nhỏ, may mà có cái nón lá đội đầu chứ nếu không thế nào cũng bị lổ đầu chảy máu cho mà coi. Tưởng con nhỏ sợ quá chạy về luôn rồi, Lợi không màng đến con nhỏ nữa mà quay trở lại với công việc của mình, chính vì vậy nên nó hoàn toàn không hề để ý là bầu trời đang vần vũ mây đen giăng kín, gió thổi vùn vụt cuốn lá cây, bụi đất bay hỗn loạn trên tứ bề không trung.
Mưa đã bắt đầu nặng hạt nhỏ từng giọt từng giọt và vì đã từng vào đây nhiều lần nên nó thật bình thản chạy lên cái gò đất ở mé trái nhà thằng Hồng, theo thằng Hồng thì cái gò này là cao nhất, trên gò có cất một cái chòi mái bằng lá dừa xé, vách cót dùng để làm nơi nghỉ ngơi cho mấy người chăn vịt trong xóm nên tuy nhỏ bé nhưng chắc chắn, kín đáo.
Trong chòi do sắp sẵn chỗ nấu bếp nên có một cái nồi, vài cái chén, vài đôi đũa… được đặt gọn gàng bên cạnh “ông Táo”, ngoài ra còn có một cái giường thấp lè tè đóng lại bằng những thân tre đập dập trên có một cái gối tai bèo và một cái mền màu cứt ngựa đã hơi cũ, ở những chỗ khác cơ man nào là rơm, củi, lá cây khô, thật quả là một chỗ cứu nạn tuyệt vời. Vừa mới chui vào chòi, đốt ngọn đèn dầu nhỏ treo lên chẳng được bao lâu, bất chợt Lợi thấy một bóng người từ ngoài chạy lao vào chẳng khác gì một cơn lốc xoáy và không cần phải nhìn vì không ai khác đó chính là con nhỏ Kim Mạnh, té ra nãy giờ con nhỏ vẫn chưa về sau trận hỗn chiến với nó và chạy tạt đâu đó núp mưa trước khi phát hiện ra cái gò đất này.
– Ủa, chưa sợ à? Mày vào đây… làm gì? Nó hỏi giọng trịch thượng.
– Bộ đây là nhà mày à? Mày vào được thì tao cũng vào được – Kim Mạnh cũng không vừa, nói trả treo.
Tuy chẳng ưa gì nhau nhưng trong hoàn cảnh mưa to gió lớn như thế này, cả Lợi và Mạnh đều hoàn toàn không có lòng dạ nào để mà đối chọi với nhau nữa, mỗi đứa ngồi ở đầu và cuối giường, im lặng nhìn ra bên ngoài trời càng lúc càng mưa tầm tã, dữ dội, không biết đã tối chưa mà trời cứ tối mịt tối thui. Xung quanh gò đất, mực nước dần dần dâng cao, cuốn trôi tất cả lá cây, rác rưởi, phù sa đi về một cõi hư vô nào đó.
Lợi thì có vẻ bình tĩnh vì mới đây nó đã bị mắc mưa, nước dâng lên phải ngủ lại đây một đêm tại căn chòi này cùng với thằng Hồng đến sáng hôm sau mới về được, nhưng còn Kim Mạnh thì con nhỏ cứ mãi lo lắng, sợ sệt, tự hỏi không biết đến bao giờ mưa mới tạnh để về nhà đây? Thấy con nhỏ bồn chồn, hết đứng lên rồi lại ngồi xuống, nó chẳng biết phải nói năng thế nào đây để trấn an con nhỏ.
– Mưa lớn thế này thì mày với tao phải ở lại đây thôi!
– Mày đừng có nói bậy. Tao phải đi về thôi. Tao không ở đây với mày đâu – Kim Mạnh la lối như là cháy nhà.
Lợi buồn cười khi thấy con nhỏ cứ nghĩ là mình chọc ghẹo con nhỏ.
– Tao nói thiệt đó. Hổng tin, mày cứ nhìn xung quanh đi rồi sẽ biết.
Nghe thằng bạn đối thủ nói như vậy, Kim Mạnh bán tín bán nghi, đứng dậy dáo dát ngó xung quanh, nó thấy xung quanh không còn nhận ra được cái gì nữa ngoài nước và nước.
– Mày nói… thiệt hả? – Cô bé sợ hãi lên tiếng – Vậy… ăn cơm ở đâu? Ngủ… ở đâu đây?
– Mày đừng lo. Có tao… lo cho.
Thời gian cứ lặng lẽ trôi qua, có lẽ bấy giờ cũng đã năm, sáu giờ chiều rồi cũng nên. Lần trước, Lợi thấy thằng Hồng lục lọi lấy mì gói trong chòi còn lần này, bắt chước bạn, nó cũng bước vào bếp tìm kiếm thì rõ ràng ông trời không hề phụ nó và Kim Mạnh bởi lẽ không những nó tìm ra được vài gói mì giấy hai con tôm mà còn có cả tám bảy củ khoai lang gì đó. Nó giơ lên cho con nhỏ thấy với nỗi vui mừng tột độ và đây là lần đầu tiên con nhỏ đối thủ đáng gờm của nó lại mỉm miệng cười thật tươi với nó, con nhỏ đứng dậy, bước đến cạnh nó liến thoắng:
– Bạn tài quá! Vậy bạn rửa khoai rồi nấu đi. Còn tớ nấu mì cho.
Quả đúng là thay đổi nhanh thiệt, mới đây thôi mà đã quay ngoắt 3600 rồi, là con gái không sai! – Lợi ngẫm nghĩ.
– Có biết nấu không đấy?
– Này, khi dễ tớ vừa vừa thôi chứ – Kim Mạnh lườm mắt ngó Lợi trông dễ sợ vô cùng.
Lợi thôi không dám chọc dám ghẹo gì con nhỏ nữa, nó yên lặng bỏ khoai vào nồi mang ra sau chòi hứng nước mưa rửa sạch hai ba lượt rồi trở vào, khi ấy, Kim Mạnh đang nhóm lửa nấu nước sôi trong một cái ấm nhôm, trên giường hai gói mì giấy cũng đã được cô bé xé ra bỏ trong hai cái tô với lớp bột nêm lẫn hành ngò đặt trên mặt. Chẳng mấy chốc, nước trong ấm đã sôi ùng ục, cô bé thận trọng dùng cái giẻ nhấc tay ấm lên, chế nước vào hai tô mì bốc hơi thơm nghi ngút mùi hành phi, mùi bột nêm… Cả hai đứa, đứa nào đứa nấy cũng đều đói rã ruột nên đợi chừng mấy phút sau mì chín, mỗi đứa bưng một tô vừa thổi vừa ăn sì sụp ngon lành, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng vì cay vì nóng.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Bạn gái Kim Mạnh |
Tác giả | Con Đường Hoa |
Thể loại | Truyện sex ngắn |
Phân loại | Truyện học sinh, Truyện phá trinh |
Ngày cập nhật | 05/07/2020 03:47 (GMT+7) |