Do có chị chỉ dẫn đường đi qua điện thoại nên nó không bị lạc đường nhưng do quãng đường quá xa lại ngoằn ngoèo heo hút nên mặc dầu đi từ lúc hai giờ nhưng mãi gần năm giờ nó mới đến được căn nhà mà chị đang ở nhờ, đấy là một căn nhà mái tranh vách lá nhỏ bé nằm trơ trọi trên đồi cát trắng bao la gần một mõm vực sâu cách bờ biển phía dưới khoảng hai mươi mét chiều cao.
Đây chẳng qua là một cái nhà chứa các dụng cụ lưới cá của gia đình chị Hồng – bạn thân của chị Nghĩa từ lúc còn ở trại 2 gần nhà ông Thạnh trước kia – nay sắp xếp gọn lại cho chị ở nhờ một thời gian vì hồi trưa này, bỗng dưng chị lết thết lội bộ đến đây với khuôn mặt dàu dàu buồn bã vì chuyện chồng con, chị Hồng đã có chồng con và một căn nhà khang trang trong khu trung tâm xã và vì chuyện riêng không thể nào bày tỏ được của người bạn gái thân thiết xưa kia nên chị đồng ý cho chị Nghĩa ở tạm tại căn nhà lưới này.
Nhà được ngăn làm hai gian: gian trong để vô số cơ man nào là lưới phao từng đống từng đống lẫn lộn vào nhau, gian ngoài đơn giản kê một cái giường gỗ cũ kỹ có một vách đứng ngăn lại cùng một góc nhà dùng làm nơi nấu nướng còn quần áo chị thì vẫn để gọn trong túi xách để nơi đầu giường nhưng có cái khăn mặt chị thì mắc nơi sợi dây kẽm giăng ngang ở mé trong.
Khi nhìn thấy thằng em mình đến, nét mặt chị đang dàu dàu bỗng trở nên vui vẻ, tươi tỉnh vô cùng vì nãy giờ chị cứ hết ra vào ngóng trông nó lại gọi điện thoại cho nó sợ nó bị lạc đường, chị tin tưởng chỉ trong vòng chiều nay thôi, nó sẽ đến đây với chị chứ chị không bao giờ cho rằng nó là người mất uy tín đến nỗi thất hứa với chị.
Chị đon đả dẫn em mình ra giếng rửa mặt mũi, chân tay cho sạch sẽ bụi đường, lấy khăn cho nó lau khô xong rồi chị bảo nó dắt xe Honda vào dựng trong nhà nhớ khóa cổ xe cẩn thận, chị lại tất tả đi dọn cơm chiều ra để chị cùng ăn với nó vì chị đã chuẩn bị sẵn từ lúc bốn giờ lận.
Hai chị em lót dép ngồi bệt dưới nền xi măng hành lang vừa dùng cơm vừa nói chuyện với nhau vui vẻ nhưng mặc dù vậy, Lợi vẫn còn biết được là chị có chuyện gì đó canh cánh trong lòng chưa tiện thổ lộ nhưng vì ý tứ nên nó cứ yên lặng, tuyệt đối không hỏi không han chị gì cả.
Sau khi ăn uống rửa dọn sạch sẽ xong, chị lên tiếng rủ nó ra hóng mát ở cái mõm vực cát vì ở đấy có một phiến đá ong tự nhiên rất rộng và thoải mái cho cả hai chị ngồi lên, màn đêm buông xuống bao trùm vạn vật thật là nhanh chóng, bầu trời mờ mờ vầng trăng bán nguyệt dù sao cũng soi rõ được thế gian và vài ngôi sao lấp lánh khi mờ khi tỏ, gió biển lồng lộng thổi thốc vào đất liền gây cho cả hai chị em cái cảm giác run run, lành lạnh nổi da gà.
Hai chị em lẳng lặng ngồi bên nhau, bàn tay con chị đang lần lần tìm kiếm bàn tay thằng em và chỉ trong chốc lát, hai bàn tay đã khẽ khàng nắm chặt lấy nhau để truyền hơi ấm cho nhau.
Chị Nghĩa bồi hồi nhớ lại đêm qua ở nhà chị, chính mắt chị đã tường tận nhìn thấy rõ ràng thằng em út cùng con em thứ sáu đang say sưa, ngây ngất làm chuyện loạn luân tội lỗi trên tấm nệm ấm êm trong phòng ngủ khuya vắng, tĩnh mịch, chính xác tâm trạng chị từ ngày hôm qua đến giờ là chị đang ghen với con em Việt kiều hồi hương ở Đài Loan về và buồn giận thằng em út không hề đoái hoài chi đến chị chỉ có thế thôi không hơn không kém.
– Này Út, chị hỏi em điều này và em phải nói thật với chị. Em…còn yêu…chị không? – Chị Nghĩa lên tiếng.
– Em vẫn yêu chị! – Không ngần ngừ, Lợi đáp ngay
– Vậy tại sao em còn yêu con Minh? Tối qua hai đứa làm gì chị thấy hết.
Vậy là chị đã ngửa quân bài của mình ra cho nó biết trắng rõ đen, thà là vậy chứ cứ úp úp mở mở, đoán già suy non thế này thế kia khó chịu vô cùng. Chậm rãi, nó kể lại hoàn cảnh, tâm trạng của nó cùng chị Minh diễn biến yêu nhau như thế nào cho chị tường tận rồi trước khi dứt lời, nó xin chị hãy thông cảm cho sức mạnh của con tim mà đừng buồn đừng giận gì nó cũng như chị Minh vì nó và chị Minh đến với nhau trước khi nó đến với chị. Lặng lẽ nghe thằng em thanh minh thanh nga, chị nói:
– Em biết tính chị rồi đấy. Chị không bao giờ thù dai hay để bụng đâu. Chuyện gì qua rồi cũng phải cho nó qua thôi. Giờ nếu em nói là em còn yêu chị thì em hãy chứng minh bằng cách là…em có thấy cái mõm vực kia không? Em hoàn toàn chưa biết ở dưới sâu hay cạn nhưng em hãy nhảy xuống đi.
Cách chổ phiến đá hai chị em ngồi là cái mõm vực mà chị vừa đề cập đến, dĩ nhiên nó chưa hề thấy trước được ở dưới như thế nào cả luôn cả chị cũng vậy vì mới đến đây lúc trưa thì làm sao có đủ thời gian đi xem xét xung quanh nhưng vì để cho chị được bình tâm trở lại, nó đứng dậy bước tới khoảng hai ba bước rồi nhắm mắt nhảy đại xuống vực.
Lúc bấy giờ, gió bỗng ào ào chuyển hướng báo hiệu một cơn mưa sắp sửa đổ xuống, vầng trăng bị mây đen che khuất khiến vạn vật tối sầm lại, chị hốt hoảng vô cùng vì chị chỉ nói vậy thôi chứ chị đâu có muốn em mình làm thật như thế này, chị vội chạy vào nhà lấy cây đèn pin rồi chạy ra con đường mòn dốc thoai thoải dẫn xuống vực.
Đến nơi, chị thấy đáy vực là một bãi biển cát phủ dày trắng xóa một màu, cách chổ chị đứng là biển cả mênh mông tung tóe bọt sóng, không gian vắng vẻ vô cùng chẳng hề có lấy một bóng người, chị nghĩ hay là em mình đã rớt xuống biển rồi bị sóng cuốn đi mất chăng? Chị cuống quýt trong nỗi sợ hãi, lạc giọng gọi tên thằng em hai ba lượt rồi ngồi xụm xuống bãi cát, chị hoảng loạn thực sự vì chẳng thấy bóng dáng nó đâu cả, bất chợt nó từ sau một cái gềnh đá chạy ra trước mặt chị.
Chị vừa khóc vừa cười vừa tát vào má nó lại vừa đấm thình thịch vào lưng vào vai nó nhằm kiềm chế lại nỗi vui mừng lẫn lộn hờn giận rồi gục mặt vào vai nó, nó chỉ chống chế lại bằng những lời xin lỗi sau đó bất chợt nó cúi xuống tìm kiếm đôi môi mềm mại, mọng thắm như đóa anh đào của chị.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Ba chị em |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex ngắn |
Phân loại | Đụ tay ba, Truyện loạn luân |
Ngày cập nhật | 24/01/2018 09:02 (GMT+7) |