Lệ Kiều nhìn lên trời, thái dương đã gần lên tới đỉnh đẩu, ánh nắng gắt tựa muốn thiêu đốt mọi thứ xung quanh nó.
Nàng nheo mắt, chẳng hiểu sao muốn nhìn thẳng vào vầng sáng chói chang đó.
Mặt trời chiếu thẳng vào mắt nàng. Nhấp nhoáng. Đầu nàng bỗng nặng trịch và nóng rực. Đôi mắt của nàng nhói lên nhức nhối.
« A Kiều chạy trên nền đất khô như rang, tránh những dòng nham thạch quái ác chốc chốc lại phụt lên nhằm lấy mạng nàng.
A Kiều thụt lùi lại, nép mình sau những tảng đá xếp thành hình chữ vạn.
Nàng thở mệt nhọc. »
Lệ Kiều choáng váng, đôi chân nàng loạng choạng. Một cánh tay đỡ ngay nàng từ phía sau, giọng của y đầy quan tâm:
– Nói ta biết, đang xảy ra chuyện gì?
Nàng nhìn y, đôi mắt luôn trong veo của y giờ nhuốm đầy lo âu. Lệ Kiều chạnh lòng, nói thật:
– Muội… muội thấy A Kiều.
– Muội thấy A Kiều ư?
Nhưng Lệ Kiều chưa kịp đáp thì mắt Miêu Lãm chợt động. Ngón trỏ của y cong lại, miệng nói:
– Bằng hữu nào vừa đến, lộ diện đi.
Một tràng cười lanh lảnh. Cửa bật mở. Một thiếu nữ chừng mười bảy mười tám tuổi đứng dựa lưng vào cửa. Cả đời Lệ Kiều chưa từng thấy cô gái nào đẹp đến vậy.
Mái tóc dài suôn thẳng xuống gót, khuôn mặt đẹp hoàn hảo vô khuyết, đôi môi cong đầy gợi cảm. Đôi mắt của thiếu nữ lúng liếng nhìn, thỉnh thoảng hàng mi cong vút chớp nhẹ một cái. Những ngón tay thon dài mân mê chiếc áo cánh mỏng tang, để lộ gần hết cặp nhũ hoa cao vút. Thân hình của thiếu nữ cũng hoàn toàn tuyệt mỹ, những đường con đều đặn, uốn éo theo mỗi bước đi của nàng ta. Thiếu nữ từ từ tiến lại gần, đưa tay vuốt nhẹ má Miêu Lãm, nói:
– Miêu đại hiệp không ngại ta đến nói chút chuyện chứ?
Điệu bộ đong đưa của thiếu nữ này khiến Tiểu Kiều vừa buồn cười lại vừa nhột nhạt. Cơn choáng vàng của nàng ban nãy vì thế cũng tạm tan đi. Nàng trở lại tỉnh táo, tức thời lại trở nên hiếu sự như mọi khi. Thấy thiếu nữ kia bắt đầu muốn mơn trớn Miêu Lãm, đôi mày của Lệ Kiều thoắt chau lại. Nhưng rồi trán của nàng lại giãn ra, Lệ Kiều quan sát biểu tình của Miêu Lãm, đoạn húng hắng giả vờ ho. Chỉ thấy Miêu Lãm cười nhạt, mặc kệ thiếu nữ kia vuốt má mình, đáp:
– Xà tiểu thư đây muốn nói gì?
Thiếu nữ cười khanh khách, giọng trong veo như ngọc, giả như ngã vào người Miêu Lãm, hai tay ôm lấy cổ y. Lạ là Lệ Kiều không những không giận mà còn nhếch mép cười tủm tỉm.
Miêu Lãm lộ vẻ ngạc nhiên khi nhận thấy biểu tình của Lệ Kiều. Nhưng rồi cười nhạt, đẩy nhẹ thiếu nữ ra, nói:
– Đừng làm trò nữa, có gì nói đi.
Xà nữ bĩu môi, ngồi xuống rồi nói:
– Tiểu muội là Xa Tiểu Ly, cũng là…
Ánh mắt của xà nữ chợt trở nên âu yếm, nàng mỉm cười rồi nói tiếp:
– Là mẫu thân của tiểu xà hôm nay đã phạm thượng quý phu nhân. Thay mặt cho tệ nhi, Tiểu Ly vô cùng xin lỗi.
Lệ Kiều giật mình, kêu lên:
– Ngươi là xà yêu?
Nàng vội vàng lùi lại, thủ thế. Xa Tiểu Ly cười cười, ra vẻ đại lượng, nói:
– Phu nhân chớ nên kích động. Ta không có ý tấn công hai người. Miêu đại hiệp đã tha chết cho tệ nhi, ta còn phải cảm kích ấy chứ.
Miêu Lãm ngắt lời, nói:
– Đủ rồi, muốn gì thì nói đi.
Xa Tiểu Ly duyên dáng chớp mắt, đáp lại:
– Miêu đại hiệp quả tình vô cùng quan tâm đến Xa Tiểu Kiều muội tử, biết ta là xà nữ rồi vẫn tiếp đón ân cần. Huynh đừng lo, ta thực sự mang tin của Kiều muội tử đến.
Đoạn nàng ta thả tay ra. Một sợi dây màu xanh ngọc rơi xuống bàn. Miêu Lãm đưa mắt nhìn sợi dây. Lệ Kiều cũng chú mục nhìn. Là sợi dây buộc tóc mà A Kiều dùng. Miêu Lãm nhanh như cắt, kề kiếm vào cổ Xa Tiểu Ly, sắc diện lạnh như băng:
– Nói! Rốt cuộc ngươi muốn gì?
Xa Tiểu Ly gạt nhẹ kiếm của y sang bên, điềm nhiên nói:
– Miêu đại hiệp, ta mang tin đến cho huynh vì huynh đã tha cho nhi tử của ta, ngươi nỡ đối xử với ta vậy sao?
Miêu Lãm hạ kiếm xuống, không đổi sắc mặt, nói:
– Được rồi, ngươi nói đi.
Xa Tiểu Ly đưa mắt nhìn Lệ Kiều một cái rồi uyển chuyển nói:
– Kiều muội vốn là người được Xà nương yêu quý nhất trong đàn. Kiều muội rất giỏi, rất thông minh. Nghĩa mẫu vốn hy vọng Kiều muội sẽ giết được đại hiệp. Hôm đó nghĩa mẫu bị đại hiệp bắt gặp, rồi bỏ đi để Kiều muội lại với ngươi. Đêm đó bọn ta có trở lại chỗ đó thì chỉ thấy rất nhiều máu dính trên đất và lưỡi truỷ thủ dính máu. Cả huynh và Kiều muội đều biến mất. Chúng ta lập tức đi tìm nhưng không thấy cả hai người. Rồi đến cách đây hai tháng, có kẻ trong đàn đã tìm thấy Kiều muội.
Nàng ta dừng lại. Ánh mắt Miêu Lãm xuất hiện sự thay đổi. Lệ Kiều cũng nhận ra. Y không nói gì, tay nắm chặt đốc kiếm. Xa Tiểu Ly liếm nhẹ môi rồi nói tiếp:
– Nhưng chúng ta không giết được Kiều muội.
Ánh mắt Miêu Lãm chùng xuống.
Xà Tiểu Ly tiếp lời:
– Kiều muội đã trốn thoát được nhưng cả xà tộc đang lùng sục không ngừng. Chỉ cần Kiều muội bị bắt lại, ắt không toàn mạng. Nếu Miêu đại hiệp đây còn chút quan hoài tới Kiều muội thì hãy mau đi tìm muội ấy. Giờ chỉ có huynh mới cứu thoát được muội ấy thôi.
– Cô ấy đang ở đâu? – Miêu Lãm hỏi.
Xa Tiểu Ly vẫn uốn éo mình xà, giọng nhớt nhả:
– Nếu tiểu muội biết đương nhiên sẽ không giấu Miêu đại huynh đây. Có điều chính Tiểu Ly cũng chỉ như kẻ mù trong sương, tuyệt không thấy được bóng dáng của Kiều Muội. Nghe nói huynh đây đã tìm Kiều muội đến mười tám năm, chắc phải có cách chứ?
Thấy y lặng im không đáp, Xa Tiểu Ly biết y đang nghĩ cách tìm A Kiều, liền nói thêm một câu cuối:
– Mục đích của tiểu muội đến đây chỉ có thế. Giờ tiểu muội cần trở về đàn, Miêu huynh cứ từ từ suy nghĩ những điều tiểu muội vừa nói. Có điều, Kiều muội chưa chắc chờ được lâu đâu.
Ả nhoẻn miệng cười, hàm răng đều tăm tắp như bạch ngọc. Thoắt một cái đã biến mất.
Miêu Lãm nhìn theo Xa Tiểu Ly, trong lòng khúc mắc chưa được giải. Y phải đi tìm A Kiều, nhất định phải đi, nhưng còn Lệ Kiều?
– Huynh có biết nơi nào lửa phun thành vòi, đất sủi bọt vì nham thạch, không khí nồng lên mùi hắc của tử khí không?
Lệ Kiều bỗng hỏi. Y nhìn nàng, đáp trong trạng thái không hiểu tại sao mình lại đáp:
– Muội muốn nói đến hỏa hồ?
Lệ Kiều mừng rỡ đáp ngay:
– Vậy là huynh biết nơi đó sao? Đưa muội đến đó đi, A Kiều đang ở đó.
… Bạn đang đọc truyện Ái tầm kiều tại nguồn: http://truyensex.de/ai-tam-kieu/
Vùng đất cạnh Hoả hồ cũng là một vùng đất chết.
Không một loại cây cỏ nào có thể mọc lên trên mảnh đất này. Mặt đất nóng đến bỏng chân. Chỉ cần một giọt nước rơi xuống đất sẽ lập tức bốc hơi. Khói trắng bốc lên nghi ngút từ khoảng giữa những miếng đất nứt nẻ. Không khí khô như rang. Đến loài tắc kè cũng không dám bén mảng đến sống tại khu vực này.
Lệ Kiều lau mồ hôi. Dù được Miêu Lãm ngự kiếm đỡ đi, sức nóng ngùn ngụt của mảnh đất cũng khiến nàng nóng đến độ muốn ngất xỉu. Miêu Lãm ôm lấy vai nàng, nhẹ nhàng hỏi:
– Muội không sao chứ? Nếu muốn huynh sẽ đưa muội về trước…
Lệ Kiều lắc đầu, đáp lại:
– Không được. Muội nhất định kiếm được A Kiều. Cứ nghĩ đến cô ta là muội lại muốn ghen rồi.
Miêu Lãm cười nhẹ, nói:
– Muội khó hiểu hơn A Kiều nhiều. Nếu muội ghen với A Kiều, sao còn nhất quyết bắt ta đi tìm muội ấy?
Lệ Kiều gạt mồ hôi rơi xuống mắt, lắc đầu quầy quậy:
– Muội thà kiếm được A Kiều rồi cùng A Kiều chung sống với huynh còn hơn để huynh phải nhớ đến cô ta suốt ngày đêm. Nếu cả hai bọn muội ở cạnh huynh, trái tim huynh sẽ ở yên một chỗ. Muội ghét nghĩ tới chuyện thỉnh thoảng hồn phách của huynh lại bay đi đâu đó mà muội không biết.
Miêu Lãm cười cười, cất lời trêu chọc lại:
– Muốn giữ ta như thế sao hôm Xà Tiểu Ly đến muội còn cười?
Lệ Kiều hỉnh mũi lên, đáp lời:
– Cười chứ, huynh có sức hút thì cô ta mới giở trò đó với huynh.
Miêu Lãm đưa tay cù nhẹ vào tai nàng, thì thầm:
– Muội không ghen à?
Nàng đứng im để y cù, gật gù đáp:
– Ghen làm gì, cô ta đâu có giống muội và A Kiều, làm sao con mèo già như huynh thích được.
Miêu Lãm cười trừ, không biết nên nói sao với cách li giải này của nàng. Nhưng y trở lại với nỗi lo lắng, trước mắt y phải tìm được A Kiều đã. Y điều khiển kiếm bay lên cao hơn, giảm bớt cái nóng. Lệ Kiều chăm chăm chú mục xuống mặt đất. Nàng cố định hình lại giấc mơ của mình. Trong cơn mơ của nàng, A Kiều đã chạy trốn trên mặt đất nóng bỏng như rang. A Kiều nấp sau những tảng đá xếp chồng thành hình chữ vạn. Lệ Kiều chợt mở to mắt, thét lên:
– Là dưới kia!
Miêu Lãm nhìn xuống. Những phiến đá lớn xếp ngổn ngang thành hình như chữ vạn. Lệ Kiều nhắm mắt lại rồi quả quyết:
– Là kia! A Kiều đã ở kia.
Miêu Lãm niệm ấn quyết, hạ kiếm xuống. Lệ Kiều nhảy xuống đất, đưa mắt nhìn quanh.
Sức nóng của Hoả hồ quả thực vô cùng dữ dội. Dù nàng đã đi giầy làm bằng lông Tuyết hùng, có thể ngăn cản sức nóng phạm vào chân nhưng vẫn cảm nhận rất rõ bàn chân nóng rẫy. Lệ Kiều hít hà. A Kiều bị dồn đến mức đường cùng, phải ẩn nấp ở đây, thực là đáng thương.
Nàng đưa mắt nhìn quanh. Khung cảnh rất giống với giấc mơ. Nàng nhắm mắt lại, tập trung suy nghĩ. Dường như nàng có thể cảm nhận được A Kiều đang ở rất gần đâu đó quanh đây. Nàng tập trung vào khứu giác. Thiên sinh nàng có một cái mũi nhạy cảm với hương vị hơn người. Nàng cùng A Kiều đã cùng đi đường sáu ngày, tất nhiên nàng đã nhận biết được mùi thân thể của A Kiều. Tuy nhiên đã hai năm trôi qua, không khí ở đây lại quá nồng mùi lưu huynh, tự dưng ảnh hưởng đến khứu giác của nàng.
… Bạn đang đọc truyện Ái tầm kiều tại nguồn: http://truyensex.de/ai-tam-kieu/
A Kiều mở mắt ra. Mắt đã ướt nhòe nước. Nhưng không khí khô nóng bỏng đã khiến nước mắt nàng khô ngay. Đã hai năm trôi qua nhưng mọi chuyện vẫn dường như không hề trôi.
Huỳnh hoả.
Trong đêm chỉ một ánh huỳnh hoả. Yếu ớt, mong manh, thứ ánh sáng xanh ấy cứ lấp lánh trong đêm.
Kẻ tha hương gặp ánh huỳnh hoả, bất giác cũng thấy nỗi bi ai tràn ngập trong lòng.
“Đây là đâu? Ta đang ở đâu?”
Ngơ ngác, băn khoăn. Ánh huỳnh hoả như múa trước mắt. Thứ ánh sáng xanh lập loè rung rung. Nỗi sợ hãi ngập trong tim.
“Ta làm gì ở đây? Đây là đâu?”
Đôi mắt lữ khách tìm quanh mọi chốn. Không một cảnh thân thuộc. Bóng đen bủa vây. Chỉ có thứ ánh sáng xanh của huỳnh hoả.
Lữ khách sợ hãi đưa tay bắt lấy ánh sáng xanh đó. Con huỳnh hoả nằm trong tay lữ khách. Nàng rùng mình, nắm chặt tay, bóp nát con vật. Ánh sáng xanh tắt lịm. Lòng nàng thấy bình lặng lại.
Bất thình lình hàng ngàn ánh sáng xanh khác nhá lên, vây lấy nàng. Đàn huỳnh hoả nhất tề nhá lên thứ ánh sáng xanh ghê rợn ấy. Lữ khách hoang mang đưa tay lên. Con huỳnh hoả nát bét trong tay y, nhưng ánh sáng xanh từ hàng ngàn con huỳnh hoả khác soi rõ…
Những vệt đỏ loang trong lòng bàn tay. Thứ màu đỏ sậm lấp lánh dưới ánh huỳnh hoả. Máu. Đích thị là máu.
Nàng không bị thương, vậy máu ở đâu ra?
Là máu của Miêu Lãm…
A Kiều gần như phát điên. Nàng hét lên, chạy trốn đám huỳnh hoả. Nhưng những con phù sinh rất nhạy với mùi máu. Nàng đến đâu, chúng cũng bám theo. Thứ ánh sáng xanh nhợt nhạt như ám ảnh nàng. A Kiều khua tay loạn xạ hòng đuổi hết chúng đi. Nhưng lớp này đi, lớp khác lại đến. Nàng oà khóc, ngồi thụp xuống, ôm đầu. Đầu nàng đau vô cùng, đau đến mức có thể chết đi được.
Không gian bị nhòe nhoẹt đi. Những hình ảnh chạy vùn vụt qua óc nàng.
– Miêu Lãm, vì sao huynh lại muốn lấy muội? Không phải nghĩa phụ muội là Hổ yêu sao?
Miêu Lãm bật cười. Nụ cười ấy thực sự tươi tắn. Không còn dáng vẻ lãnh khốc vô tình như lúc đêm. Y nắm tay Tiểu Kiều, đáp:
– Vì ta thích muội. Lăng Ngạo bị Hổ yêu mượn xác, nhưng nàng vẫn là người. Ta diệt trừ Hổ yêu để bảo vệ con người.
Tiểu Kiều gật đầu. Nàng nói:
– Tuy nghĩa phụ bị Hổ yêu mượn xác, nhưng dù sao cũng từng là nghĩa phụ của muội. Để muội lập cho ông một bài vị.
… Bạn đang đọc truyện Ái tầm kiều tại nguồn: http://truyensex.de/ai-tam-kieu/
A Kiều run lên. Mảng ký ức chưa dừng lại. Từng mảng, từng mảng cứ ùa về, chiếm lĩnh tâm trí nàng. Một cơn lạnh giá buốt xâm chiếm tâm hồn nàng. Nàng đã làm sai rồi. Thực sự nàng đã sai rồi. Nàng đưa tay lên. Bàn tay đầy máu. Là máu của y. Là máu của người yêu nàng nhất và cũng là người nàng yêu nhất. Nhiều máu quá. Nàng nhớ đến hơi thở mang vị chết chóc của y. Y đã chết thật rồi. Nhát đâm đó rất sâu. Nàng đã giết y rồi. Thực sự giết y rồi.
A Kiều hét lên, nước mắt ướt đẫm má. Nàng không còn biết làm gì ngoài khóc. Nàng tự nguyền rủa sự ngu ngốc của mình hàng ngàn lần. Phương đông mặt trời sắp lên, đàn huỳnh hoả đã tự biến mất. Chỉ còn lại một mình nàng.
Nàng chạy như bay trở lại nơi nàng đâm y. Nếu không kịp, nàng sẽ cùng chết với y, cùng đầu thai với y. Ít ra như vậy nàng còn kịp nói với y câu xin lỗi.
Nhưng trên mặt đất chỉ còn lại những vũng máu. Nàng ngơ ngác nhìn quanh. Y đã đi đâu rồi? Y còn sống hay đã chết? Nàng gọi to tên y, nhưng không có lời đáp.
Bất thình lình nàng thấy thân mình phát sáng. Nàng móc tay vào người lấy ra Xà linh châu toan quăng đi. Viên ngọc còn dính một vệt máu ở trên. Là khi nàng bỏ đi, nhặt viên ngọc lên, máu của Miêu Lãm đã dính lên ngọc. Nàng hốt hoảng nhìn vào viên ngọc. Ánh sáng xanh nhấp nháy một chút rồi tắt hẳn.
Y đã dùng Xà linh châu để tìm nàng. Nàng cũng có thể dùng Xà linh châu để tìm y. Y tìm nàng suốt mười tám năm, nàng cũng có thể tìm y hai mươi, ba mươi năm, bao lâu cũng được. A Kiều vững dạ trở lại, nuốt viên linh châu vào bụng. Bất ngờ mùi tanh thoáng xuất hiện trong không khí. A Kiều biết Xà tộc sắp đến, lập tức phi thân chạy trốn. Vừa lúc đó độc vụ của Xà nương lan đến nơi. A Kiều không chậm trế, ngự kiếm bay thẳng lên. Xà nương rít lên ở dưới:
– Con bé A Kiều vừa ở đây. Ta cảm nhận được khí của nó. Lập tức đuổi theo, sống chết không quan trọng, nhất định phải tìm được Xà linh châu.
A Kiều cúi thấp người xuống. Nàng đóng kín thiên môn, ngăn không cho khí phát động. Có tiếng lá khô xào xạc. Thân hình dài uốn lượn của một con rắn lớn trườn trên nền cỏ. A Kiều đợi nó đến gần rồi mới khu động Bách hoa cực lạc chỉ. Nàng đã hoàn toàn hồi phục ký ức của tiền kiếp, nên những chiêu Bách hoa cực lạc chỉ mà Miêu Lãm dạy cho A Kiều ở tiền kiếp, nàng để nhớ rõ. Chỉ nghe bục một tiếng, chỉ lực đã cắt đứt cành một trái hồng. Tiếng quả rơi khiến con rắn quay đầu sang phía đó. Nó từ từ trườn đi. A Kiều thở hắt ra, nhẹ nhàng lùi lại.
Bất thình lình con rắn quay đầu lại. Đôi mắt xanh nhìn thẳng về phía A Kiều. Nàng lập tức bỏ chạy. Con rắn trườn theo, miệng phát ra những tiếng phì phì:
– A Kiều, ngươi chạy không thoát đâu!
Chạy trốn và bị truy sát, A Kiều đã sống như thế suốt hai năm. Tựa như một cơn ác mộng kéo dài mãi không thể tỉnh dậy. Điều duy nhất A Kiều hối tiếc là không thể đi tìm Miêu Lãm xem y còn sống hay đã chết.
Xà linh châu mà A Kiều mang trong người hai năm qua vẫn im lìm. Nếu Miêu Lãm còn sống, không thể không có chút cảm ứng.
Bất ngờ A Kiều thấy toàn thân nóng như lửa. Dường như Xà linh châu đang phát hoả trong ngũ tạng nàng. A Kiều run lên. Xà linh châu chỉ cảm ứng khi Miêu Lãm ở gần. Như vậy Miêu Lãm đang ở gần đây. Nàng đứng bật dậy, lao ra ngoài như điên như dại. Nếu y thực sự ở gần đây thì cho dù có bị Xà nương bắt giết, A Kiều cũng không ngại.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Ái tầm kiều |
Tác giả | Keaz |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện cổ trang, Truyện kiếm hiệp, Truyện sex vần A |
Ngày cập nhật | 02/05/2020 12:29 (GMT+7) |