Tôi đang chuẩn bị thi tú tài toàn phần, đây là một trong các mốc điểm quan trọng mà tôi cần phải vượt qua trước khi bước chân vào ngưỡng cửa các Học viện để đem về tấm bằng cử nhân cho ba má tôi. Tôi rất yêu thương và nghe lời họ nên hy vọng sẽ làm được một việc gì đó cho họ. Năm nay tôi đã gần 19 tuổi, lại phải sống xa nhà (tôi là dân Đà Lạt xuống thành phố học) ở thuê nhà cùng hai nhỏ khác để cùng bớt tiền mướn trọ.
Cùng lứa tuổi tôi, bọn chúng bạn đã yêu đương và quan hệ gái trai thoải mái. Cả hai nhỏ cùng phòng cũng vậy theo quan niệm Tây Phương nên quan hệ tình dục rất sớm, thường xuyên dắt bồ về nhà. Có điều mỗi đứa tôi ở trong phòng riêng nên chẳng ai làm phiền ai.
Phần tôi, lo mải mê học nên cũng không có nhiều thời gian đi các sàn nhảy và tán tỉnh nên cũng không có để ý đến chuyện trai gái làm gì. Tuy nhiên những sự phát triển người con gái đến tuổi đòi hỏi thì vẫn cứ tiếp tục xảy ra, tôi cảm thấy thiếu một cái gì đó không giải thích được làm cho cuộc sống của tôi thật chán chường và rất boring.
Vào mùa Nôel năm tôi tròn mười chín tuổi. Tôi theo đạo Phật nhưng cũng theo các học trò cùng lớp đến nhà thờ Đức Bà để xem lễ. Tôi gặp Đào, nhỏ cùng phòng đi với anh Quang. Họ quen nhau đã được khoảng nửa năm. Nhỏ là người rất ngoan đạo nên không bao giờ bỏ lễ dù là chỉ một ngày, mặc cho ốm đau hay kinh kỳ lượm thượm.
Thấy tôi nhỏ hỏi:
– Lâu lắm mới thấy bồ đi chơi tối, bộ định đổi đời sao.
Tôi đáp:
– Hổng chừng vậy cũng nên, vì nay là năm cuối, không biết có còn ở lại thành phố được vài năm nữa không nên cũng cố thử đi vài bữa xem.
Quang nói thêm:
– Thật hay quá, vậy đi cùng tụi anh đi.
– Hổng được, em còn các bạn cùng lớp nè, hẹn bữa sau nghen.
Đột nhiên nhìn thẳng vào mắt anh, tôi thấy mắt anh Quang đẹp quá chừng, nay mới có dịp nhìn tận mắt. Cặp mắt to, với hai con ngươi đen láy và hàng mi dài cong. Thật uổng nếu tôi có được cặp mắt ấy thì hay biết mấy, nó là cặp mắt đẹp mà mọi người con gái ước ao có được.
Cắt ngang dòng suy nghĩ tôi, Quang nói:
– Vậy anh và Đào hẹn em đi coi cinê bữa sau vậy. Chúc giáng sinh vui vẻ há.
Chà cái anh này galăng quá ha, nhưng giọng nói cũng ngọt tai nữa chứ.
Tôi chia tay hai người và lén chung vào tụi bạn cùng lớp trong dòng người đông đúc.
Tối đó tôi về nhà trọ quá khuya, Minh (bạn trai cùng lớp) chở tôi về trên chiếc Peugeut. Ngồi sau Minh, anh chàng ba hoa hỏi tôi nhiều câu về đời tư và sở thích.
Hay là anh chàng đang định tán tỉnh tôi, tôi tự hỏi. Cũng good vậy, buồn thay anh chàng dùng loại nước hoa rẻ tiền làm tôi mất cả hứng.
Bất chợt cơn mưa trút nước đổ xuống. Sài gòn là vậy, mưa đột ngột và lớn làm tôi cùng Minh không kịp né vào vỉa hè vì đây là đoạn đường Công Lý kéo dài, chỉ có cây mà không có nhà. Minh hỏi tôi nên tìm chỗ trú mưa không. Tôi nói không vì chỉ còn khoảng gần hai cây số là đã về nhà.
Tuy nhiên Minh ra vẻ chiều bạn gái nên dừng chiếc xe đạp bên gốc cây và bảo đợi ngớt mưa thì đi tiếp. Tôi thấy hơi lạnh. Thì ra cơn mưa làm áo tôi ướt hết, chiếc áo dài trắng mỏng đã bị dính sát vào thân mình làm căng phồng bộ ngực của cô gái xuân thì, tôi có chút e thẹn nhưng may là trời tối nên chắc Minh không nhận thấy.
Minh bảo đứng sát vào gốc cây cho đỡ mưa. Tôi hơi ngại vì từ nhỏ đến giờ tôi rất ít khi đứng gần bạn trai. Đột nhiên Minh dựa xe vào gốc cây và ôm ghì lấy tôi, hơi thở của Minh nóng hổi. Tôi xô ra:
– Làm gì kỳ vậy, người ta cười cho kìa.
Không bớt nương tay, Minh càng ôm chặt lấy tôi, hơi thở hôi mùi thuốc lá làm tôi hết sức khó chịu, hơn nữa bàn tay của Minh bóp vào cặp bồng đào của tôi một cách thô bạo làm tôi không chịu đựng nổi nữa, tôi không nỡ giáng bạt tai vào Minh vì Minh là người đã từng đưa đón và giúp đỡ tôi nhiều, nhưng tôi không thể chịu được thái độ sỗ sàng của Minh, tôi quyết định tự đi bộ về nhà mặc anh chằng quê độ đứng đó.
Đang khi tôi đi vội vã trên con hẻm về nhà thì tại một góc hẻm tôi thấy An (nhỏ trẻ nhất cùng ở trọ với tôi, học lớp dưới) đang ôm một anh chàng lạ hoắc, không phải là nhật. Nhìn kỹ, hai đứa còn đang làm tình nữa mới lạ chứ, tôi không muốn chú ý nhưng điều làm tôi thấy lạ là nó lại ôm một người khác, tôi tính nhìn kỹ mặt để hôm nào “tống tiền” đòi nó vài món quà để giữ bí mật cho nó. Nhưng dường như bị thu hút vào điều mà hai đứa đang làm, mặc cho mưa (tuy lúc này đã ngớt) cả hai vẫn say sưa làm tôi cảm thấy lâng lâng và thèm muốn.
Tôi đã được nghe nói nhiều nhưng chưa từng tận mắt chứng kiến cuộc tình thực do vậy tuy bước đi và làm ra vẻ không chú ý nhưng mắt tôi vẫn liếc nhìn cặp uyên ương. Tôi tin là cả nhỏ An và anh chàng nọ không thấy tôi nên về đến nhà trọ tôi muốn vào ngay phòng nhỏ Đào để kể nó nghe.
Người đang ướt, nhưng vì đang khoái tôi vào phòng nhỏ Đào mà không kịp gõ cửa. Hình nhỏ đập vào mắt tôi thật ngạc nhiên: Cả nhỏ Đào và anh Quang đang không mặc quần áo đang quần quại nhau. Anh Quang đang nằm dưới còn nhỏ Đào thì đang ngồi trên bụng anh ta và nhún nhún. Thấy tôi vào quá bất ngờ cả hai hơi giật mình, còn tôi thì ngượng quá chỉ kịp nói sorry và về phòng mình.
Sau một lúc bình tĩnh lại tôi đi tắm và về phòng nghỉ một giấc.
Đang khuya có tiếng gõ trước cửa phòng. Mở cửa ra tôi thấy nhỏ Đào. Tôi nghĩ thế nào cũng bị nhỏ trách cho một tua nên đang bối rối và lưỡng lự không biết nói gì để xin lỗi đây thì nhỏ nói:
– Bồ cho mình vào được không.
– Xin lỗi vừa nãy nghen.
– Hổng sao, tụi này sơ ý nên quên khóa phòng thôi mà, bồ thông cảm nghe.
Tôi mừng quá, nhỏ Đào không trách mà lại còn xin lỗi, nhỏ có lỗi gì đâu.
Lúc này tôi còn đang buồn ngủ quá nên không biết phải làm sao, một cái ngáp ngủ lại xảy ra làm tôi thấy hơi lố bịch.
– Ê, có gì định nói vậy bồ.
Tôi sực nhớ lại mình cần gì và định kể cho nhỏ chuyện nhỏ An nhưng nghĩ lại thôi, tôi nói lảng:
– Đang đói nên định lục phòng bồ tìm thứ gì cho đầy cái bao tử háu ăn.
Tôi biết rằng nhỏ Đào không bao giờ dành đồ ăn vặt trong phòng, điều này nhỏ khác tôi mà. Lúc đó có tiếng anh Quang ngoài cửa:
– Vậy thì đi ăn đêm đi, anh bao cả hai.
Thấy thái độ vui vẻ và không trách của anh Quang và Đào tôi thấy rất tự tin và đồng ý cùng đi.
Anh Quang có chiếc 67 cũ nhưng cũng còn chạy tốt, lúc này đã 2 giờ sáng rồi. Nhỏ Đào bỏ tôi lên ngồi giữa để nó ngồi sau. Tôi hơi ngại vì phải ngồi xen giữa nhưng cả hai thuyết phục hơn nữa tôi không quen ngồi xe máy nên đành nghe lời vậy.
Xe chạy bon bon trên đường, thỉnh thoảng gặp ổ gà, xe khựng lại, bộ ngực tôi lao về trước chạm vào vai anh Quang, anh lịch sự không ép ra sau. Tuy nhiên tôi cũng hơi ngại.
Đến quán hủ tiếu Hồng Bàng, có lẽ hôm nay là đêm Noel nên cũng đông dân nhậu còn đó.
Anh Quang cho Đào và tôi lựa chọn menu và luôn luôn nhường chúng tôi trước. Sau đó anh lại chở chúng tôi về. Anh tạm biệt và hẹn đợt sau rảnh sẽ đưa chúng tôi đi xem cinê.
Mấy hôm sau, đến năm mới Tây lịch, tôi vẫn không định về thăm nhà để ở lại làm bài. Nhỏ An thì hiếm khi có nhà ban đêm, không sàn nhảy thì cinê, restaurant. Đêm giao thừa đó, nhỏ Đào gặp tôi, nhỏ nói có việc phải về quê thăm nhà và nhờ tôi tiếp anh Quang giùm nó. Tôi ngạc nhiên:
– Bộ bồ định giao anh Quang lại cho mình sao?
– Cũng gần như vậy vì anh Quang galang lắm, nếu mình nói mình về quê thì ông tìm cô khác sequer ngay vì ảnh có máu nghệ sĩ và lắm người yêu thầm mến trộm lắm.
– Nhưng mình không rảnh, hơn nữa đâu biết tiếp anh Quang ra sao đâu.
– Dễ ợt à, ảnh đến thì bắt ảnh đưa đi xem cinê là xong.
Nghe xem cinê, tôi cũng thích nên:
– Thôi được vì bồ tôi sẽ chấp nhận thử thách này.
Đúng như nhỏ nói, tối đó anh Quang đến. Tôi nói anh Quang biết Đào về quê và hôm nay nó nhờ anh Quang đưa tôi đi xem cinê. Anh lưỡng lự một lúc, tôi phân vân hay là ảnh nghĩ gì về tôi không tốt.
Anh nói:
– Ừ nhỉ anh đang thiếu nhỏ một buổi cinê. Vậy nếu nhỏ không phiền thì ta đi.
Tối đó tôi và anh đến rạp Âu Lạc, bộ phim “Người tình nhỏ” thật là hay và có nhiều pha làm tình nhẹ. Bản năng của người con gái mới lớn trỗi dậy, tôi vừa thấy thích thú và vừa thấy ngượng ngùng sao đó, giá có ai giải thích cho tôi những gì đang xảy ra trong tôi thì hay biết mấy. Chợt nghĩ, à anh Quang cũng khá am hiểu đời chắc sẽ giải thích được cho mình thì sao. Nhưng mà anh lại là bồ của nhỏ Đào. Tôi liều mình thử đưa tay với sang giả vờ vô tình khẽ chạm vào tay anh trên bành ghế, anh nhẹ nhàng rút lại. Thật là người đàn ông trưởng thành, không nóng vội, không sỗ sàng như Minh. Tôi thấy phục anh vô cùng.
Tối đó anh đưa tôi về tận phòng và không quên chúc tôi ngủ ngon.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Ai nhớ ai thương |
Tác giả | Hùng Lâm |
Thể loại | Truyện sex ngắn |
Phân loại | Truyện bóp vú, Truyện phá trinh, Truyện sex vần A |
Ngày cập nhật | 02/05/2020 06:29 (GMT+7) |